Chương 1192 : Em yêu anh , không thể nghi ngờ
Phòng phẫu thuật vốn được duy trì trong nhiệt độ thấp , không hiểu sao lại tràn ngập ấm áp và ngọt ngào .
Có lẽ , trên đời này có rất nhiều loại tình cảm , trải qua rất nhiều chuyện mới yêu đến khắc cốt ghi tâm .
Nhưng mà , giữa bọn họ không như thế , từ ngày bắt đầu nhận định nhau , ai cũng không muốn từ bỏ ai , cũng không muốn bởi vì chuyện gì mà tổn thương trái tim của đối phương .
Cho nên , mặc dù hôn lễ bị hủy bỏ , thậm chí ly hôn , bọn họ vẫn yêu nhau như cũ , cũng không bởi vì xa nhau mà cảm thấy khổ sở .
Bởi vì bọn họ đều biết , người bọn họ yêu cũng yêu mình , không cần nghi ngờ một chút nào .
Cố Vy Vy nhìn người đàn ông đang làm bạn bên cạnh mình , từ đáy lòng nói , “ Anh biết , nhưng em vẫn muốn nói cho anh , em yêu anh . ”
Trong mắt Phó Hàn Tranh chứa ý cười như trăm hoa đua nở , “ Anh cũng vậy . "
Bác sĩ Lưu ngồi một bên bị bọn họ bắt ăn một đống thức ăn cho chó .
Thật vất vả đợi thời gian quan sát kết thúc mới lên tiếng nhắc nhở hai người không coi ai ra gì mà nói lời yêu đương kia .
“ Tổng giám đốc Phó , thời gian quan sát của chị nhà đã kết thúc , có thể đẩy về phòng bệnh . ”
Phẫu thuật thành công , mẹ con bình an , sứ mệnh của bà ta cũng coi như hoàn thành .
Bác sĩ Lưu cùng mấy hộ sĩ tới hỗ trợ , sửa sang thiết bị , đỡ người nâng lên giường đẩy , đẩy đến thang máy , trực tiếp lên phòng bệnh ở trên tầng .
Thật vất vả mới dàn xếp xong phòng bệnh , mấy hộ lý nói với Phó Hàn Tranh .
“ Trong vòng sáu giờ cấm ăn uống , sáu giờ sau có thể uống nước , ngài mai có thể ăn thức ăn lỏng , chú ý miệng vết thương . Về những đồ ăn cấm kỵ thì chuyên gia dinh dưỡng sẽ
nói chi tiết . "
Phó Hàn Tranh nhớ kỹ từng thứ mới để bác sĩ Lưu tạm thời đi xuống nghỉ ngơi .
Cố Vy Vy trở lại phòng bệnh , đợi cho nhân viên y tế dàn xếp xong tất cả liền lập tức hỏi , “ Cục cưng đâu ? "
“ Chắc đang tắm thay quần áo , lập tức sẽ qua đây " , Phó Hàn Tranh dịu dàng nói .
Vy Vy nghe xong cũng yên tâm chờ đợi , lòng tràn đầy vui sướng khi được làm mẹ .
Qua một lúc lâu , Phó Thời Khâm và Phó Thời Dịch cùng hai hộ sĩ bế đứa bé trở về , hộ sĩ đặt đứa bé lên giường bệnh .
Phó Hàn Tranh nhìn thấy giường bệnh chen chúc , lo lắng không tốt cho việc cô nghỉ ngơi nên hỏi , “ Có thể đặt lên giường trẻ em không ? "
“ Cái này . . . Trẻ mới sinh tốt nhất nên nằm bên cạnh mẹ thì mới có cảm giác an toàn , cũng giúp tăng tiến tình cảm mẹ con " , Người trông trẻ khuyên nhủ .
Phó Thời Khâm nghe xong cũng kháng nghị theo , “ Anh , hai đứa mới sinh ra không đến hai giờ , anh mà không để hai đứa ở bên cạnh mẹ thì quá tàn nhẫn đấy . "
Phó Hàn Tranh thấy cô dịu dàng nhìn hai đứa bé , cũng không phản đối gì nữa .
Phó Thời Khâm và Phó Thời Dịch nhìn chằm chằm hai nhóc con đang nhắm mắt chỉ lo ngủ , nói thầm .
" Sao hai đứa vẫn luôn ngủ vậy ? "
M“ Trẻ mới sinh tháng thứ nhất , đa số thời gian đều dùng để ngủ . "
Hà Trì liếc mắt nhìn hai người một cái , chế giễu , “ Thế nào , muốn hai đứa mở mắt chơi với hai cậu chắc ? "
Nhưng mà , Phó Thời Khâm và Phó Thời Dịch hoàn toàn làm lơ Hà Trì , hưng phấn nhìn hai nhóc con kia .
“ Sao lại thần kỳ như vậy chứ ? Nhỏ như thế lại có mắt mũi , từ đầu đến chân đều đầy đủ ? "
“ Hai cậu lớn lên không đầy đủ à ? "
Hà Trì hỏi , vấn đề thiểu năng như vậy cũng muốn tò mò . Nếu mà không đầy đủ , vậy đã xảy ra chuyện rồi .
Phó Thời Dịch nhìn chằm chằm hai đứa bé một lúc lâu , lại nhìn Cố Vy Vy rồi nhìn anh trai nhà mình .
“ Anh , chị dâu , có phải nên đặt tên cho đứa bé không ? "