Chương 260 : Không khống chế được chính mình như vậy
Vy Vy ngủ một giấc đến mười một giờ , tỉnh lại đầu đau muốn nứt ra . Sau khi xoay người một cái , phát hiện mình không mặc quần áo , cô ôm chắn ngồi dậy mới phát hiện Phó Hàn Tranh đã không còn ở trên giường .
Cúi đầu kéo chăn ra nhìn , thấy vết hôn nhàn nhạt trên người mình , chuyện xảy ra tối hôm qua cũng vụn vặt lộn xộn hiện lên trong đầu .
Cô thiếu chút nữa . . . Thiếu chút nữa đã đẩy ngã Phó Hàn Tranh ?
Nếu tối hôm qua Phó Hàn Tranh mà không phát hiện bà dì của cô tới , thì cô chắc chắn đã thành công đẩy ngã anh thật rồi .
Cô đau khổ ôm đầu lăn lộn trên giường , cô bị trúng tà sao ?
Vừa uống rượu liền không khống chế chính mình làm như vậy với Phó Hàn Tranh .
Một mình ảo não trên giường thật lâu về hành vi cầm thú tối hôm qua của mình , càng nghĩ càng thật sự không có mặt mũi để đối mặt với Phó Hàn Tranh .
Vì thế , cô cầm di động trên đầu giường lên , lập tức gửi tin nhắn cho quản lý , mong anh ta sắp xếp công việc cho mình , tốt nhất là để cô bận tới nỗi không trở về nhà được .
Cô nhắn tin cho Kiều Lâm xong , chuẩn bị xuống giường mới phát hiện trong phòng không có quần áo của mình . Phòng để quần áo là căn phòng khác , dù sao cũng không thể nào trần trụi đi ra được .
Cuối cùng , cô mặc áo sơ mi của Phó Hàn Tranh vào .
Quyết định dậy ăn bữa sáng , chờ Kiều Lâm gọi đến đây sẽ nhanh chóng thu dọn đồ đạc , thừa dịp Phó Hàn Tranh còn chưa tan làm chuôn đi trước .
Kết quả , cô vừa vào phòng ăn hâm cốc sữa , phòng làm việc vang lên tiếng mở cửa .
Người Cô cho rằng đã tới công ty đi làm lại từ trong phòng làm việc đi ra .
Tay bưng cốc sữa của Vy Vy run lên , nhất là khi nhìn thấy dấu hôn trên cổ Phó Hàn Tranh , cả người càng cảm thấy không tốt .
Tối hôm qua cô đã làm cái gì với anh vậy ?
Phó Hàn Tranh đi vào phòng bếp , múc cho cô một bát cháo , cùng với một cốc nước đường đỏ . “ Còn khó chịu không ? ”
Vy Vy liên tục lắc đầu , sau
đó vùi đầu vào húp cháo , mặt đều hận không thể vùi luôn vào bát .
“ Đầu có đau nữa không ? ” Phó Hàn Tranh nhíu mày .
Vy Vy cười gượng , “ Một chút . ”
Phó Hàn Tranh , “ Bụng còn đau không ? ”
Nụ cười của Vy Vy càng cứng hơn , “ Một chút . ”
Nghĩ tới vừa mới phát hiện băng vệ sinh cũng đã được thay , mặt cô đều đỏ đến sắp bốc cháy .
Phó Hàn Tranh ngồi đối diện cô , rất hứng thú nhìn vẻ mặt vừa xấu hổ vừa quẫn của cô .
“ Tối hôm qua . . . ”
“ Tối hôm qua tôi . . . ừm . . . Em không cố ý ! ” Vy Vy bỗng dưng ngẩng đầu giải thích .
Phó Hàn Tranh nhìn dáng vẻ của cô , anh vươn tay về phía cô .
Vy Vy ngửa ra sau , mãi đến khi dựa vào lưng ghế không có chỗ trốn mới phát hiện anh với tay lại đây , chính là muốn lau hạt gạo dính trên môi cô mà thôi .
“ Thật sự xin lỗi , em đã đồng ý không uống rượu , còn uống say quấy rối anh . . . ”
Khi đó cô căn bản không nhận ra mình đã trở lại , còn tưởng rằng mình vẫn ở nơi khác , những thứ nhìn thấy thì đều cho rằng mình đang nằm mơ .
Phó Hàn Tranh gật gật đầu , tiếc nuối nói , “ Không sao , chỉ là có chút đáng tiếc . ”
Vy Vy đau khổ nhìn anh , dở khóc dở cười . Trước kia cô vẫn luôn sợ Phó Hàn Tranh muốn ngủ với mình , hiện tại bắt đầu lo sợ mình muốn ngủ với anh .
Phó Hàn Tranh thấy cô đã ăn xong , vươn tay nói .
“ Lại đây . ”
Vy Vy mím môi , đứng dậy đi qua , không hề ngoài ý muốn lại bị anh kéo vào lòng anh ngồi .
Phó Hàn Tranh duỗi tay vén tóc dính trên má cô ra sau tai , môi mỏng chứa ý cười mê người .
“ Nếu em thật sự muốn , chờ em khỏe chúng ta lại tiếp tục . ”
Vy Vy liên tục lắc đầu , “ Em không muốn , một chút đều không có ! ”
“ Đó là em uống rượu làm bậy , không tính là thật . ” Vy Vy khóc không ra nước mắt .
Tối hôm qua cô có khác gì bị quỷ nhập đâu ?
Phó Hàn Tranh cười , ánh mắt thâm thúy nhìn vào mắt cô , “ Người ta nói say rượu nói lời thật , những điều làm sau khi say rượu , đều là điều lòng mình muốn làm nhất . ”