Chương 269 : Đấu không lại anh ấy thì có thể làm gì được nữa
Vy Vy và Phó Hàn Tranh cùng nhau nhảy xong , xuống dưới , đến gần Phó Thời Dịch đang nằm trên đất giả chết .
“ Cậu ba , phải đi rồi . ”
Phó Thời Dịch , “ Không đi , tôi muốn chết ở chỗ này . ”
Rõ ràng anh đã đồng ý , bảo anh ta giúp anh ăn thịt , kết quả vừa ăn được liền trở mặt không nhận người .
Phó Hàn Tranh lạnh lùng liếc nhìn Phó Thời Dịch đang ra vẻ không dậy nổi kia , cảnh cáo , “ Lần sau nếu không ngăn được cái miệng mình , chúng ta sẽ không chỉ nhảy xuống ở nơi này đâu . ”
Phó Thời Dịch sợ hãi , “ Anh còn muốn thế nào ? ”
“ Lần sau , em có thể nhảy xuống từ trên máy bay . ” Phó Hàn Tranh nói .
Phó Thời Dịch vừa nghe thấy thế liền bò dậy nói thẳng , “ Em nói với anh này , cũng không phải chỉ có mình em , Phó Thời Khâm và Hà Trì đều có phần , tại sao anh , không đi tìm bọn họ ? ”
“ Đương nhiên không thể thiếu bọn họ , dạo này mấy người . . . Đều rất càn rỡ . ”
Phó Thời Dịch nghe thấy hai người kia cũng chạy không thoát , trong lòng nháy mắt cân bằng một chút . Con hàng Phó Thời Khâm kia biết anh ta bị mang tới nơi này , khẳng định lúc này đang công ty cười trộm . Chỉ là , anh ta đều bị ngược , làm sao có thể buông tha cho Phó Thời Khâm được . Sinh đã sinh ra cùng nhau , muốn chết cũng phải cùng chết .
Vy Vy nghe xong đoạn đối thoại của hai người , cô thật sự không hiểu lắm ba anh em nhà bọn họ , tình anh em quá mờ mịt .
“ Anh sợ độ cao , vậy Phó Thời Khâm thì sao , anh ta sợ cái gì ? ”
Phó Thời Dịch nghiến răng , vui sướng khi người gặp họa cười nói , “ Tôi chỉ sợ độ cao mà thôi , anh ấy sợ nhiều lắm , sợ không có đồ ngọt ăn , sợ đi làm mệt , nhưng mà . . . Sợ nhất là rắn . ”
Từng có lần bởi vì làm xù lông người nào đó , Phó Thời Khâm đã bị đưa tới đảo rắn tiếp xúc thân mật với chúng , bây giờ vẫn còn ám ảnh trong lòng .
Vy Vy liếc mắt nhìn
Phó Hàn Tranh đang đứng một bên nghe điện thoại , nhỏ giọng hỏi , “ Mấy người đều bị ngược thành như vậy , cũng không biết phản kháng sao ? ”
Phó Thời Dịch khóc không ra nước mắt , “ Cô cho rằng đám người chúng tôi không muốn sao , đấu không lại anh ấy thì có thể làm gì được nữa ? ”
Vy Vy đồng tình vỗ vỗ vai anh ta , làm thế nào mà hai đứa trẻ đáng thương này lớn lên được thế ?
Phó Thời Dịch nhìn chằm chằm cô mấy giây , lại liếc mắt nhìn sang phía ông anh nhà mình một cái , nhỏ giọng nói , “ Anh tôi đang âm thầm lên kế hoạch , muốn cô đồng ý kết hôn sinh con , còn đồng ý với trong nhà sẽ sinh mấy đứa với cô . ”
Vy Vy hơi nhíu mày , “ Cho nên ? ”
“ Cô không định phản kháng sao ? ” Trong mắt Phó Thời Dịch lóe lên tia giảo hoạt .
Vy Vy híp mắt lại , “ Có ích không ? ”
Phó Thời Dịch nhìn thấy có vẻ anh mình sắp gọi điện xong , nhỏ giọng nói , “ Qua vài ngày nữa , tôi đưa cô tới một nơi , cô sẽ biết có ích hay không . ”
Vy Vy nhìn anh ta , chẳng lẽ hôm nay con hàng này bị ngược thành như vậy nên muốn vùng lên phản kháng ?
Phó Hàn Tranh gọi điện xong , đi lại đây dắt cô lên xe , “ Anh phải tới công ty xử lý một chút chuyện , em về nhà nghỉ ngơi hay muốn đi cùng anh ? ”
“ Về nhà nghỉ ngơi . ” Vy Vy không chút suy nghĩ bày tỏ , loại chuyện đi cùng anh thế này cô không thích tẹo nào .
Phó Hàn Tranh biết hôm nay cơ thể cô , không thoải mái , anh cũng không miễn cưỡng cô cùng tới công ty nữa . Trước đưa cô về chung cư , còn mình đi đến công ty xử lý công việc .
Vy Vy trở lại chung cư , tìm một ít phim điện ảnh thời dân quốc , còn phải phân tích những tác phẩm nổi tiếng của đạo diễn Mạc Kiểu , chuẩn bị cho tốt trước khi đi thử vai .
Thật ra , nếu nói nghiên cứu diễn xuất của người ta , phim dân quốc so với cổ trang và hiện đại cần thực lực hơn nhiều . Bởi vì trong thời kỳ dân quốc , ngoại trừ đặc điểm của chính nhân vật , còn phải chịu ảnh hưởng của thời đại , đã thế vị đạo diễn Mạc Kiểu này lại có tiếng bắt bẻ nữa .
Cô ở nhà xem phim cùng tư liệu , đến tận lúc trời tối đen Phó Hàn Tranh mới trở về .
“ Sao cậu hai không về vậy ? ”
“ Gần đây nó đều không về . ” Phó Hàn Tranh nói .
Đây là đuổi mọi người đi hết , định hưởng thụ thế giới hai người ?