Chương 364 : Anh ta mới không muốn đi lên ăn thức ăn cho chó
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vy Vy trở nên đỏ ửng , đôi mắt sáng ngời bởi vì động tình mà mờ mịt mê ly .
Người đàn ông hôn dịu dàng , da thịt dán da thịt , khiến cô trầm mê trong sự thân mật như vậy .
“ Um. . . ”
Mãi cho đến khi cảm giác căng chặt đau đớn quen thuộc kéo tới mới khiến cô không nhịn được mà rên thành tiếng .
Tuy rằng không phải là lần đầu tiên nhưng kích thước của anh như vậy , mỗi lần cho dù có màn dạo đầu đầy đủ vẫn khiến cô khó có thể tiếp nhận như lần đầu tiên .
Người Phó Hàn Tranh mướt mát mồ hôi , hô hấp gấp gáp nặng nề phả lên trán của cô , ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm đôi mắt gần trong gang tấc , kiên nhẫn trấn an dụ dỗ . cửa ải khó khăn nhất đã qua , phòng ngủ yên lặng dần dần vang vọng tiếng thở dốc của người đàn ông cùng tiếng rên rỉ của người phụ nữ .
Bởi vì Phó Hàn Tranh ngủ lại , sáng ngày hôm sau Vy Vy không tránh khỏi dậy muộn .
Kiều Lâm đáp chuyến bay từ sáng sớm tới khách sạn , mới ngủ được ba giờ đã xuống sảnh lớn của khách sạn chờ nghệ sĩ nhà mình xuống . Kết quả , đợi gần một giờ vẫn chưa thấy người đâu .
Trợ lý Tiểu Từ nghi hoặc nhìn cặp mắt sưng vù của Kiều Lâm , “ Anh Kiều Lâm , mắt của anh . . . Làm sao vậy ? ”
“ Dị ứng . ” Kiều Lâm nâng kính râm , che kín hai mắt của mình .
“ Sao Vy Vy còn chưa xuống nhỉ , bình thường sẽ không như vậy . Chúng ta có cần đi lên xem một chút hay không , hay là cô ấy bị bệnh gì đó ? ” Trợ lý Tiểu Từ nhìn đồng hồ , có chút lo lắng nói
“ Không đi , chính cô ấy sẽ tự xuống . ” Kiều Lâm xị mặt hầm hừ
Ngộ nhỡ ông chủ lớn còn ở đây , anh ta mới không muốn đi lên ăn thức ăn cho chó .
Mới vừa nói xong đoàn kịch liền gọi điện tới , thúc giục bọn họ tới hoá trang tạo hình .
Kiều Lâm không nhịn được nhìn nhìn thang máy , Phó Thời Dịch nói tối qua cô đã đến rồi , ông chủ lớn thực sự sẽ đưa người tới đây sao ?
Sau khi đoàn phim gọi tới hai lần liên tiếp , anh ta buộc phải gọi điện thoại hỏi nghệ sĩ nhà mình , kết quả sau khi
điện thoại được kết nối , người nghe không phải Mộ Vy Vy mà là một người đàn ông có giọng nói trầm thấp từ tính .
“ Chờ , khoảng mười lăm phút nữa cô ấy mới xuống được . ”
Kiều Lâm , “ . . . ”
Không muốn đi lên ăn thức ăn cho chó vậy mà ngay cả gọi điện thoại cũng có thể nhận lấy một kích xuyên tim như vậy .
Ông chủ lớn vẫn còn ở đây , có thể nghĩ tối hôm qua khẳng định đã ở cùng với nghệ sĩ nhà anh ta .
Về phần tại sao lại dậy trễ như vậy , không cần nghĩ cũng biết vì nguyên nhân gì rồi .
Anh ta đang chuẩn bị tắt điện thoại liền nghe được đầu bên kia điện thoại mơ hồ truyền ra giọng nghệ sĩ của anh ta .
“ Phó Hàn Tranh , kịch bản của em đâu rồi , anh ném đi đâu rồi ? ”
Giọng nói không ôn hòa như khi ở trước mặt bọn họ , mang theo sự mềm mại nũng nịu của người phụ nữ .
Kiều Lâm rơi lệ đầy mặt mà cúp điện thoại , thật sự không làm nổi công việc quản lý này nữa .
Trong phòng trên tầng , Phó Hàn Tranh cúp điện thoại , tìm được kịch bản từ dưới gối ôm trên sô pha đưa tới cho cô .
Vy Vy cầm di động cùng kịch bản nhét vào trong túi , bước nhanh tới mở cửa muốn xuống tầng .
“ Vy Vy ! ” Phó Hàn Tranh gọi người lại , nhắc nhở , “ Em đã quên hôn chào buổi sáng với anh . ”
Vy Vy cắn răng trừng mắt , “ Hôn cái gì mà hôn , anh đã hại em muộn tới hơn một giờ ! ”
Nói xong lập tức lao ra cửa chạy tới cửa thang máy , vội vã đi xuống tầng hội hợp cùng Kiều Lâm và trợ lý .
Ba người gặp nhau , ngay cả một câu cũng không nói lập tức lên xe chạy tới phim trường .
Vy Vy ngồi trên xe , cẩn thận đánh giá Kiều Lâm vài lần , “ Ừm . . . Tối hôm qua anh không bị thương chứ ? ”
“ Ngoại thương không có , nội thương nghiêm trọng . ” Kiều Lâm đeo kính râm mà hầm hừ .
Vất vả lắm mới có thể bình phục một chút , cuộc điện thoại vừa rồi lại thọc anh ta một đạo , nam thần của anh ta cứ như vậy bị cô gái nhỏ này cua được .
Vy Vy chột dạ sờ sờ mũi , biết anh ta đang ám chỉ quan hệ của cô và Phó Hàn Tranh , vì vậy an ủi anh ta, “ Nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài , rơi vào tay em còn hơn rơi vào tay bọn phụ nữ lòe loẹt bên ngoài kia đúng không ? ”