Chương 387 : Trên đầu sắp xanh thành đồng cỏ rồi
“ Có cách thì anh tìm đi , nói với tôi làm gì ? ” Tâm trạng của Phó Thời Khâm cực kỳ nóng nảy .
Lôi Mông nhìn người trước mắt , rõ ràng là bạn gái của anh trai anh ta gặp người đàn ông khác , sao anh ta còn tức giận hơn cả bạn gái anh ta gặp người đàn ông khác vậy ?
Mặc dù , anh ta không có bạn gái .
“ Tôi nói là có hai cách , một là ôm cây đợi thỏ , chờ anh ta gặp lại cô Mộ ... ”
Phó Thời Khâm không đợi anh ta nói xong đã trực tiếp ngắt lời anh ta , “ Còn gặp lại ? Gặp lại thì trên đầu anh tôi đã xanh thành đồng cỏ rồi ! ”
Lôi Mông hết thở dài nói , “ Cậu hai , anh có thể đăng kích động như vậy không , bình tĩnh một chút nghe tôi nói ? ”
Phó Thời Khâm hít sâu một hơi , “ Tôi rất bình tĩnh , nói đi . ”
“ Cách thứ nhất mặc dù có khả năng đợi được người nhưng không ai biết lần tiếp theo bọn họ gặp mặt là lúc nào , cho nên khi nào có thể tìm được người cũng không , xác định . ” Lôi Mông nói .
Phó Thời Khâm vừa nghe đến cách thứ nhất phải đợi quá lâu liền hỏi , “ Vậy cách thứ hai là gì ? ”
“ Cô Mộ nhất định biết người đàn ông kia ở đâu , trừ khi ... Cô ấy đồng ý nói cho ông chủ biết . ” Lôi Mông nói .
Chuyện này điều tra ra , sớm muộn gì cô Mộ cũng sẽ nói cho ông chủ biết . Nếu cô Mộ có thể nói ra người kia ở đâu thì bọn họ có thể tìm được người , hơn nữa đây cũng là cách nhanh nhất Chẳng thế thì , chỉ dựa vào manh mối trên tay bọn họ thì chỉ như mò kim đáy bể , không biết lúc nào mới có thể tìm được .
Phó Thời Khâm bị chấn kinh nên chỉ số thông minh logout , nhất thời không thể login , hỏi Lôi Mông , “ Tôi phải nói với anh trai tôi sao ? ”
Lôi Mông , “ Phải nói . ”
Phó Thời Khâm , “ Tôi nói như thế nào chứ ? ”
Anh trai anh ta rất thích cô nhóc Mộ Vy Vy này , bọn họ nhìn là biết . Tin này , quá đau lòng . Anh ta không mở miệng được , không xuống tay được .
Lôi Mông sai người in ảnh ra , sau đó đưa cho Phó Thời Khâm , “ Ảnh chụp đều ở trong này , nói như thế nào , tự anh nghĩ rồi làm thôi .
”
Phó Thời Khâm nhận lấy , đột nhiên suy nghĩ cẩn thận lại , “ Lôi Mông , có phải chính anh không muốn giẫm lên quả bom nổ chậm này , cho nên mới gọi tôi đến chuyển bom ? "
“ Không phải , tôi không liên lạc được với ông chủ . ” Lôi Mông mang vẻ mặt chân thành nói .
Đương nhiên là như vậy rồi , nhưng anh ta không thể thừa nhận .
Phó Thời Khâm nhận ảnh chụp , nhìn tấm ảnh chụp hai người ở chung một chỗ kia hỏi , “ Tấm hình này , có thể đổi sang tấm khác được không , tấm này quá kích thích người ta . ”
Lôi Mông lắc đầu , “ Đây là tấm ảnh rõ nhất , những tấm khác đều không nhìn rõ mặt hai người . ”
Phó Thời Khâm lấy ảnh chụp , một mình trở về nhà , cả đêm sốt ruột bất an như cào tim cào phổi , không thể ngủ được .
Anh ta ôm mấy tấm ảnh này có cảm giác giống như đang ôm một quả lựu đạn vậy .
Sáng sớm Phó Thời Khâm vác theo vành mắt đen xì đi làm , trái lại anh trai anh ta thì mặt mày hớn hở , anh ta nhìn anh trai mình mà sốt ruột thay .
Mãi đến buổi chiều sau khi kết thúc xong mấy hội nghị quan trọng , Phó Thời Khâm mới không yên đi vào văn phòng Phó Hàn Tranh , khóa cửa lại , ngồi ở trước mặt anh trai anh ta mà lại không biết nên mở miệng thế nào .
Phó Hàn Tranh lưu loát ký tên lên văn kiện , đưa mắt nhìn Phó Thời Khâm đứng ngồi không yên ở đối diện .
“ Kìm nén một ngày , vẫn còn không nói ? ”
Thế nhưng còn có chuyện khiến người em trai này của anh buồn rầu , cơm trưa cũng không ăn nổi , xem ra là chuyện lớn .
Phó Thời Khâm hít sâu một hơi , hỏi , “ Anh , tình cảm của anh và chị dâu gần đây ... Tốt chứ ? ”
Phó Hàn Tranh liếc nhìn anh ta một cái , “ Rốt cuộc thì em muốn nói gì ? ”
Phó Thời Khâm nghĩ nghĩ , lại hỏi , “ Vậy hai người ... Chuyện kia hài hòa chứ ? ”
Phó Hàn Tranh , “ Em muốn chết à ? ”
Phó Thời Khâm gãi gãi đầu , nghiêm mặt nói , “ Vài ngày trước , Lôi Mông phát hiện ra Cố Tư Đình sắp xếp người theo dõi chị dâu , sau đó ... Điều tra được một chút chuyện về chị dâu . ”
Phó Hàn Tranh vừa nghe thấy là chuyện của cô liền khép cặp hồ sơ lại , đặt bút ký tên xuống , “ Chuyện gì ? ”
Phó Thời Khâm đặt từng tấm hình lên trên bàn , cuối cùng mới đặt tấm hình kia xuống .
Phó Hàn Tranh nhìn lướt qua mấy tấm hình trên bàn , ánh mắt rơi vào tấm hình chụp chung cuối cùng kia , trong nháy mắt ánh mắt lạnh lẽo như vực băng vạn trượng .