Chương 430 : Em . . . em còn chưa tắm
Câu nói nhỏ nhẹ này lặng lẽ cắt mất sợi dây lý trí cuối cùng mà Phó Hàn Tranh đang níu giữ . Nụ hôn nóng bỏng rơi xuống , hơi thở quen thuộc của người đàn ông nào đó xâm chiếm mọi hơi thở của cô .
Đôi môi mỏng ấm nóng trượt xuống cổ , từng chút từng chút hôn lên làn da trơn bóng tinh tế của cô gái .
Vy Vy cắn môi , đôi mắt mê ly mờ mịt , thở hổn hển trước những nụ hôn rơi trên , cơ thể , khuôn mặt nhỏ nhắn bất giác ửng đỏ , mê hoặc lòng người .
Phó Hàn Tranh lại có kiên nhẫn chưa từng có , trêu chọc đến mức cô sắp phát điên mà phải cầu xin mới thỏa mãn cô .
Cả cơ thể và tâm hồn đều hòa quyện vào nhau , hai người trầm mê trong cuộc ân ái .
Khoái cảm quá mức kịch liệt khiến cô không thể tiếp nhận nổi mà yêu kiều rên rỉ quanh cổ anh .
Rất lâu sau đó , người đàn ông vẫn ôm chặt lấy eo cô mới thỏa mãn
Toàn thân Vy Vy ướt sũng mồ hôi , mệt mỏi nằm trên giường không muốn động đậy . Chơi cả buổi chiều , trở về còn chút sức thì giờ hết sạch sành sanh . Lúc này , làm xong cô mới nhớ ra một việc cực kỳ quan trọng .
“ Em . . . em còn chưa tắm . ”
Phó Hàn Tranh cúi đầu hôn lên má cô một cái , đứng dậy mặc áo choàng tắm , bước vào phòng tắm mở nước vào bồn .
Đợi đến khi nước đầy mới lấy áo choàng bọc cô lại , bế cô lên đưa vào phòng tắm .
Vy Vy túm lấy cổ áo choàng , nhìn người đàn ông bế cô vào .
“ Anh đi ra ngoài đi ! ”
Phó Hàn Tranh buồn cười nhếch đôi môi mỏng , “ Chưa từng cùng nhau tắm sao ? ”
“ Bảo anh ra thì anh đi ra đi ! ” Vy Vy đỏ mặt đuổi người .
Lần trước cô mệt tới mức ngủ say , , trong tình huống còn tỉnh táo sao có thể đồng ý tắm cùng anh được .
Phó Hàn Tranh đi ra , đóng cửa lại cho cô . Chân trước vừa đi ra , chân sau đã nghe thấy tiếng khóa cửa của phòng tắm .
Anh mở chiếc điện
thoại đã để tắt máy suốt mấy tiếng đồng hồ , vừa mở ra thì bị hàng đống tin nhắn của Phó Thời Dịch và Phó Thời Khâm oanh tạc đến mức điện thoại không ngừng rung . Còn chưa đọc hết tin nhắn lại có cuộc gọi đến .
“ Anh , anh đi đâu vậy ? Cha đang tìm anh đấy . ”
Vừa ăn xong cơm tất niên thì mất tăm mất tích .
Phó Hàn Tranh , “ Venice . ”
“ Xem như em chưa hỏi gì , anh vui là được . ” Phó Thời Khâm trực tiếp gác máy .
Anh ta vừa cúp máy thì Phó Thời Dịch gọi đến .
“ Anh , cho em gửi lời chúc mừng năm mới đến chị dâu nhé . ”
“ Có gì thì nói đi . ” Phó Hàn Tranh nói .
Phó Thời Dịch , “ Anh , có thể cho em mượn máy bay công vụ của anh vài ngày không ? ”
Anh ta cũng muốn hưởng thụ một chút khoái cảm khi dùng chuyên cơ cá nhân đi chơi .
Phó Hàn Tranh , “ Không cho . ”
Nói xong trực tiếp gác máy . Qua một lúc lâu , lo lắng người trong phòng tắm đang tắm mà ngủ quên mất , anh tiến lại gõ cửa .
Vy Vy quấn khăn tắm , mái tóc ướt sũng mở cửa đi ra .
“ Em buồn ngủ . ”
Liên tục làm việc mấy ngày , hôm nay vừa điên cuồng dạo quanh nửa non thành phố Venice , về đến khách sạn lại lăn giường với anh .
Phó Hàn Tranh ôm cô lên , ngồi xuống sô pha , “ Sấy khô tóc rồi ngủ . ”
Nói xong tự mình đi lấy khăn khô và máy sấy , giúp cô lau khô tóc . Đợi đến lúc giúp cô sấy tóc xong , Vy Vy đã ôm gối ôm nghiêng đầu ngủ say rồi .
Anh bế cô lên giường , nằm nghiêng , chống tay lên đầu nhìn cô gái đang ngủ say , bản thân lại không hề có chút buồn ngủ .
Sáng sớm , Vy Vy đang ngủ ngon thì nghe thấy tiếng chuông cửa . Cô hầm hừ hai tiếng , rúc vào trong chăn , không muốn đi mở cửa .
Phó Hàn Tranh rời giường , đi ra mở cửa , nhìn thấy ngoài cửa là một người đàn ông tóc vàng mắt xanh , trầm mặc một lát rồi hỏi , “ Có việc gì sao ? ”
Martin nhìn người đàn ông đi ra từ phòng Mộ Vy Vy , có phần giật mình , sững sờ mấy giây cũng chưa phản ứng lại được .