Chương 440 : Xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng
Phó Hàn Tranh nghe thấy tiếng động liền nhìn về phía cửa , thấy cô mặc bộ đồ ngủ mỏng manh liền hỏi , “ Sao còn chưa ngủ ? ”
“ Đợi anh đó . ” Vy Vy lại gần , trực tiếp ngồi vào lòng anh , dịu dàng nói , “ Bế em về . ”
Phó Hàn Tranh bất đắc dĩ bật cười , bế cô lên rời khỏi phòng làm việc về phòng ngủ .
Vừa vào phòng , Vy Vy đã ôm lấy cổ anh mà hôn anh .
Sau đó , cười gian , “ Em mặc bộ đồ ngủ mới , có muốn xem không ? ”
Phó Hàn Tranh đặt người lên giường , cau mày , “ Lại muốn dùng chiêu cũ ? ”
Lần trước cô cũng cố ý mặc khêu gợi , trêu chọc xong liền chạy .
“ Không xem thì thôi vậy . ”
Vy Vy khép lại áo ngủ vừa cởi một nửa , cô là nghĩ vắng vẻ anh một tháng rồi mới cố ý mặc bộ đồ ngủ trước giờ chưa từng mặc cho anh xem .
Đôi môi mỏng của Phó Hàn Tranh khẽ nhếch , kéo người đang nằm trên giường vào lòng .
“ Cái loại việc cởi quần áo này vẫn là anh làm thì tốt hơn . ”
Nói xong , liền kéo nút thắt hình con bướm eo áo ngủ , chiếc áo ngủ tơ tằm theo đầu ngón tay thon dài của người đàn ông chậm rãi trượt xuống giường . Trong áo ngủ là váy ngủ hai dây , phần cổ thấp đến nỗi lộ bả vai và xương quai xanh , bên dưới ngắn đến nỗi chỉ che vừa đến mông .
Vy Vy đứng trên giường , vừa khéo cao bằng anh , giơ tay cởi cà vạt của anh . Sau đó , gỡ từng nút từng nút trên áo sơ mi .
Phó Hàn Tranh dùng một tay bắt lấy tay cô , khàn khàn nói , “ Ngày mai em còn muốn ra ngoài không ? ”
Đi hết một tháng , trở về còn trêu chọc anh như vậy .
Vy Vy nghe xong , ôm cổ anh , kéo anh lên giường , đẩy anh ngã xuống , sau đó , trèo lên người anh .
“ Xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng , anh còn nhiều lời thừa thãi như vậy . ”
Phó Hàn Tranh nhướng mày , “ Em muốn ở trên ? ”
“ Cũng không thể lần nào em cũng ở dưới được . ”
Vy Vy hầm hừ .
Phó Hàn Tranh bật cười không nói gì , mặc cho cô thích làm gì thì làm . Nhưng mà , Vy Vy rất nhanh đã thút thít muốn đổi chỗ .
“ Em . . . em vẫn là ở bên dưới thôi . ”
Phó Hàn Tranh thấp giọng cười , đổi lại vị trí như ý nguyện của cô .
Sự thật chứng minh , đi trêu chọc người đàn ông bị cấm dục một tháng , hậu quả thật sự rất nghiêm trọng . Toàn thân Vy Vy ướt đẫm mồ hôi , không ngừng thở gấp thúc giục .
“ Anh . . . anh có thể nhanh chút không ? ”
Vừa nói xong , khoái cảm mãnh liệt khiến cô không nhịn được rên rỉ thành tiếng . Hu hu hu , cô muốn anh nhanh kết thúc chứ không phải tăng tốc độ như vậy .
Đợi đến khi người đàn ông thỏa mãn thì cô đã mệt đến mức thở không ra hơi , muốn cử động cũng không nhúc nhích được . Khổ nỗi cả người đều mướt mát mồ hôi , dinh dính rất khó chịu . Thế là mất công đi tắm rồi .
Phó Hàn Tranh nghiêng người hôn lên má cô , “ Có muốn đi tắm không ? ”
Vy Vy lười biếng nhắm mắt , gật đầu . Cô để mặc Phó Hàn Tranh bế cô vào phòng tắm , lười biếng dựa vào lòng anh , để mặc anh giúp cô tắm rửa .
Nhưng Cô lại quên mất mức độ nguy hiểm của việc tắm chung . Tới khi cái thứ vừa nóng vừa dài vừa cứng quen thuộc kia xâm nhập lần nữa cô mới bị dọa mà tỉnh táo lại .
“ Anh . . . Aaaa! ”
Lời cự tuyệt vỡ tan trước sự tấn công hung mãnh của người đàn ông . Cô chỉ muốn tắm thôi , lại bị dụ dỗ làm một lần nữa trong phòng tắm . Cuối cùng làm sao về đến giường ngủ , cô không hề hay biết .
Ngủ một mạch tới trưa mới tỉnh .
Phó Hàn Tranh đang ngồi trên sô pha đối diện giường xem một tài liệu tiếng anh , nghe thấy tiếng động trên giường , ngẩng đầu nhìn .
“ Tỉnh rồi ? ”
Vy Vy dụi dụi mắt , “ Mấy giờ rồi ? ”
Phó Hàn Tranh nhìn đồng hồ , “ Mười một giờ bốn mươi lăm phút . ”
Vy Vy nhớ đến buổi phỏng vấn hai tiếng sau , nhanh chóng ngồi bật dậy , vì dùng sức quá nhanh quá mạnh nên thắt lưng đau như bị gãy đôi vậy . Vừa nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trên sô pha cách đó không xa , trưng vẻ mặt lạnh lùng cấm dục thì vội vơ lấy chiếc gối , ném mạnh về phía anh .