Ẩn Hôn Sủng Ngọt: Vợ Yêu Của Tài Phiệt

Chương 446 : Mong Là Người Em Yêu Thương Nhất Cũng Yêu Thương Em Nhất


trước sau

Chương 446 : Mong là người em yêu thương nhất cũng yêu thương em nhất

Vy Vy trầm mặc một lát , cô không ngờ cái chết của mình sẽ khiến hoàn cảnh của anh ta trở nên khó khăn đến thế , “ Em . . . có thể giúp gì cho anh không ? ”

Nguyên Sóc quay lại nhìn cô , buồn bã thở dài , “ Đã quyết định muốn làm Mộ Vy Vy , vậy thì . . . hôm nay sẽ là ngày cuối cùng chúng ta gặp nhau . ”

“ Sư phụ . . . ” Trái tim Vy Vy lập tức thắt lại .

“ Làm vậy sẽ giữ an toàn cho cả em và bọn em . Bây giờ em là người nổi tiếng , bọn anh cũng dễ dàng biết em có sống tốt hay không . ” Nguyên Sóc vừa nói , vừa đưa tay xoa đầu cô .

Cô muốn trở thành Mộ Vy Vy thì không thể dính dáng gì đến quá khứ nữa , sau này cho dù gặp nhau , bọn họ cũng phải xem như người lạ .

“ Nhưng mà các anh . . . ”

Vy Vy nhìn người trước mắt , hoàn cảnh của bọn họ , lúc này còn nguy hiểm hơn cô rất nhiều , mà cô lại không thể giúp được điều gì .

“ Bọn anh sẽ bảo trọng , em đừng lo . ”

Nguyên Sóc nhìn cô gái trẻ có diện mạo lạ lẫm nhưng ánh mắt lại cực kỳ quen thuộc trước mắt

“ Vy Vy , trời cao đã cho em cơ hội sống lại một lần nữa , vậy cuộc đời này . . . hãy cố gắng sống thật tốt nhé . ”

“ Các anh cũng bảo trọng . ”

Vy Vy nghĩ tới việc đây là lần cuối cùng gặp mặt , trong lòng có chút mất mát .

“ Việc em nói , anh sẽ nhanh chóng đi làm , nhưng có thể cần đến nửa tháng mới có kết quả . ”

Nguyên Sóc nhìn đồng hồ , biết bọn họ nên từ biệt rồi , “ Còn kết quả
, em ở bên cạnh Phó Hàn Tranh , có thể sẽ biết được sớm nhất . ”

Cô thực sự yêu Phó Hàn Tranh , nên chỉ mong rằng Phó Hàn Tranh cũng thực sự yêu cô , không phụ tình yêu và lòng dũng cảm của cô .

Nguyên Mộng ngậm cây kẹo đứng ở ngoài cửa , vội vàng thúc giục , “ Nhanh một chút , hai người nói xong chưa vậy , em thèm hút thuốc rồi , phải đi hút vài hơi . ”

Vy Vy và Nguyên Sóc rời khỏi nhà ăn vắng vẻ của cô nhi viện , Tiểu Nguyên Bảo cầm cây kẹo đã ăn hết một nửa đưa cho cô .

“Vợ , ăn kẹo . ”

Vy Vy bật cười , giơ tay véo vào khuôn mặt mũm mĩm của Tiểu Nguyên Bảo , “ Chị không ăn , em ăn đi . ”

Tiểu Nguyên Bảo chớp đôi mắt to tròn , cầm kẹo nhét lại vào miệng mình .

Nguyên Mộng nhìn hốc mắt đỏ hoe của Vy Vy , nói với Nguyên Sóc , “ Anh nói cái gì thế , làm như sinh li tử biệt vậy . ”

Vy Vy mỉm cười , “ Thời gian cũng không còn sớm nữa , em phải đi rồi . ”

Nguyên Sóc tiễn cô đi ra , ở trước cửa bắt tay cô một cái , cảm ơn cô đã tặng quà cho lũ trẻ .

Quản lý Kiều Lâm cũng chạy tới , thúc giục , “ Không còn nhiều thời gian nữa , chúng ta nên ra sân bay thôi . ”

Vy Vy nhìn ba người nhà Nguyên Sóc , rồi đi theo quản lý ra khỏi cô nhi viện , lên xe để ra sân bay .

Kiều Lâm quay đầu lại nhìn cô , “ Em sao thế , mắt đỏ lên thế kia . ”

“ Không sao , chỉ là mấy đứa trẻ đó . . . đáng thương quá . ” Vy Vy sụt sịt .

nghĩ sau này không thể gặp mấy người họ nữa thì trong lòng cô buồn bã không thôi .

“ Quà cũng tặng rồi , tiền cũng quyên rồi , những gì chúng ta có thể làm được cũng đã làm cả rồi . ” Kiều Lâm vừa lái xe vừa nói .

Vy Vy trầm mặc không nói , phải từ bỏ quá khứ để đến bên cạnh Phó Hàn Tranh , ngay đến cả sư phụ không không thể gặp nữa .

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện