Chương 488 : Mau gọi điện thoại cho người đàn ông của em đi
Mặc dù lúc mới rời khỏi bệnh viện đường đi khá thông thuận , nhưng lúc ra đường lớn , giao thông nhanh chóng bị kiểm soát , đằng sau cũng xuất hiện xe đuổi theo .
Cô cầm điện thoại nhấn nút gọi điện thoại cho Phó Hàn Tranh vài lần , nhưng đều báo máy bận .
Thời gian dần trôi qua , cô bị vây đuổi tới một ngõ cụt . Đường phía trước lại bị ngăn lại , xe đuổi theo phía sau cũng càng ngày càng gần , xung quanh hẻm nhỏ lại không đủ lớn để đi vào .
Đúng lúc cô hết đường , trong con hẻm nhỏ chợt bay ra một chiếc xe mô tô màu đen , đuổi theo xe của cô ra hiệu cho cô đỗ xe . Cô lập tức phanh gấp dừng xe , xuống xe liền lên xe gắn máy .
Xe mô tô dễ dàng tiến vào con hẻm nhỏ chật hẹp , bảy ngoặt tám lách đã nhanh chóng vứt bỏ người đuổi theo phía sau . Hẻm nhỏ lại không có theo dõi , có thể đi lại tự nhiên .
Mô tô lái vào một bãi đỗ xe chuyên vận chuyển hải sản , lập tức lái vào thùng xe của một chiếc xe tải . Người lái xe lập tức đóng cửa lại , lái xe đưa bọn họ và mô tô rời đi .
Vy Vy xuống xe mô tô . Người lái xe mô tô dừng xe lại , cởi bao tay , bật thiết bị chiếu sáng trong xe , rồi cởi mũ bảo hiểm , kiểu cách hất mái tóc xoăn gợi cảm .
“ Cơ hội tốt như vậy , sao em không tẩn cho cô nàng họ Lăng kia một trận ? ”
Vy Vy lấy thuốc mà mà cô ấy đang ngậm trong miệng ra , “ Nơi này không thông gió , chị muốn sặc chết ai ? ”
Nguyên Mộng buồn bực thở dài , chịu đựng cơn nghiện thuốc rồi cất thuốc lá đi , “ Còn tưởng phải mệt chết mới cứu được em ra , ai ngờ em lại tự mình chạy ra trước . ”
Vy Vy ngồi trên sàn xe , chiếc di động cướp được từ cô y tá , chuẩn bị gọi điện thoại cho Phó Hàn Tranh , mới phát
hiện di động hết pin . Nguyên Mộng thấy vậy liền ném điện thoại di động của mình cho cô .
“ Này , mau gọi điện thoại cho người đàn ông của em đi , người ta suýt nữa tự từ tuẫn tình vì em đó . ”
Vy Vy cầm điện thoại di động , nhấn nút gọi điện cho Phó Hàn Tranh , mới vang lên hai tiếng đã kết nối .
“ Phó Hàn Tranh ! ”
“ Em an toàn chưa ? ” Phó Hàn Tranh hỏi .
Lúc ấy cô vội vàng cúp máy , anh vẫn thấp thỏm không yên , cho rằng cô đã gặp phải tình huống gì .
“ Tạm thời an toàn , em đang ở cùng Nguyên Mộng . ” Vy Vy nói .
Phó Hàn Tranh thở phào nhẹ nhõm , “ Bọn họ sẽ đưa em về , anh sẽ đến đón em . ”
“ Ừm . ”
Vy Vy đáp , nghe thấy giọng nói của anh , sự khẩn trương trong lòng mới chậm rãi ổn định lại , “ Còn nữa . . . Em rất nhớ anh . ”
Cô vừa nói xong , Nguyên Mộng ngồi ở bên cạnh cô đang uống nước thì phun ngụm nước vừa uống ra .
“ Em đúng là học được chân truyền của chị , chẳng biết xấu hổ là gì . ”
Vy Vy nhìn cô ấy , chẳng buồn để ý , tiếp tục nói với Phó Hàn Tranh , “ Ừm . . . Em cúp máy đây , buổi tối gặp . ”
“ Ừ , buổi tối gặp . ”
Phó Hàn Tranh cúp máy , cũng lên máy bay chuẩn bị trở về nước .
Nguyên Mộng cầm lại điện thoại , đưa chai nước cho cô , “ Chị thật sự đã nghĩ là em bị mất trí nhớ , không nhớ được gì nữa . ”
Không ngờ , cô lại lừa gạt Cố Tư Đình , dắt mũi anh ta .
Vy Vy nhận lấy chai nước , vặn nắp uống một ngụm , “ Sao chị và sư phụ lại tới đây ? ”
“ Con trai chị nhờ chị đi tìm vợ của nó , bảo nếu chị mà không tìm được thì sẽ không cần một người mẹ như chị nữa . ”
Nguyên Mộng nói xong , hầm hừ , “ Sớm biết nó bất hiểu như vậy thì lúc sinh ra đã ném nó đi rồi . ”
Vy Vy bật cười , chân thành nói , “ Cảm ơn hai người đã tới cứu em . ”
Nếu chỉ dựa vào một mình cô thì không có khả năng dễ dàng trốn ra như vậy .
Nguyên Mộng bất đắc dĩ nhún vai , cười nói , “ Ai bảo em là vợ của con trai chị chứ ! ”