Chương 493 : Dỗ bạn trai ngủ là việc không dễ dàng .
Trở lại thủ đô , trời đã sáng .
Phó Hàn Tranh không lập tức đưa cô về biệt thự Thiên Thủy mà đưa cô đến bệnh viện trước .
Đi cùng họ đến bệnh viện , còn có Nguyên Sóc bị súng bắn bị thương , đi cùng anh ta còn có Nguyên Mộng .
Phó Hàn Tranh không yên tâm , để Hà Trì kiểm tra cho cô trước và làm xét nghiệm máu .
Vy Vy làm các hạng mục kiểm tra , sau khi lấy máu thì trở về phòng bệnh , mệt mỏi bò lên giường , yếu ớt nói , “ Lên đây . ”
Phó Hàn Tranh kinh ngạc nhướng mày , “ Em nghỉ ngơi một lát đi , khi về lại nói . ”
“ Anh . . . ” Vy Vy nghe được ý trong lời nói của anh , cả giận nói , “ Anh nghĩ cái gì vậy , em bảo anh lên đây nằm một lát ! ”
Quầng mắt ánh thâm nặng như vậy , trong đáy mắt còn có tơ máu , không biết đã không nghỉ ngơi bao lâu rồi , hơn nữa , còn gầy hơn nhiều so với lúc cô đi .
Cô bảo anh lên nằm với cô một lát , thế nhưng anh lại cho rằng cô muốn lăn giường với anh ở đây .
“ Em ngủ đi . ”
Phó Hàn Tranh nhìn nhìn chiếc giường chật hẹp , nói .
Vy Vy chơi xấu , “ Em muốn anh ôm em ngủ . ”
Phó Hàn Tranh bất đắc dĩ , lên giường , ôm cô nằm xuống .
Vy Vy im lặng vùi trong lồng ngực anh , ôm lấy eo anh , giống như chỉ có như vậy cô mới có thể an tâm đi vào giấc ngủ .
Phó Hàn Tranh rũ mắt nhìn người nằm trong lòng mình , trái tim căng thẳng mấy ngày nay rốt cuộc cũng thả lỏng . Anh sớm biết rằng bản thân sẽ không thể chịu đựng được nỗi đau mất cô . Khi Hà Trì nói cho anh biết kết quả đáng sợ kia , anh cảm giác mình như không còn hy vọng gì nữa . Toàn bộ thế giới . . . Bởi vì không có cô , mất đi ánh sáng và sức sống .
May mà cô đã trở lại , trở về bên anh , hoàn hảo như lúc ban đầu .
Một lúc lâu sau , Vy Vy cho rằng anh đã ngủ , ngẩng đầu lên lại phát hiện anh đang mở to mắt nhìn
mình , “ Sao anh không ngủ ? ”
Ánh mắt Phó Hàn Tranh dịu dàng , “ Anh muốn nhìn em một chút . ”
Vy Vy nhìn sắc mặt tiều tụy của anh , dịu dàng khuyên nhủ , “ Ngủ trước đi , ngủ dậy lại nhìn không được sao ? ”
Phó Hàn Tranh cười nhẹ , “ Nhưng hôm nay còn chưa nhìn đủ . ”
Vy Vy giận dữ nhìn người không chịu ngoan ngoãn đi ngủ trước mặt , xị mặt nói , “ Chú Phó à , anh không biết thức đêm sẽ nhanh già sao , anh nhìn anh xem . . . ”
Dỗ cũng không ngủ , cứ phải khiến cô nói kháy vài câu mới được .
Cặp mắt phượng của Phó Hàn Tranh híp lại , “ Em nói cái gì ? ”
Hai người chỉ hơn kém nhau chín tuổi mà cô chê anh già ?
Vy Vy nằm bò trên ngực anh , dịu dàng nói , “ Anh không biết quầng thâm ở mắt anh thâm đến mức có thể vào vườn bách thú làm bạn với gấu trúc sao , anh không ngủ , em đau lòng và khó chịu lắm . . . ”
Phó Hàn Tranh cười nhẹ , thì ra náo loạn nửa ngày là vì vậy . Anh nhìn đồng hồ , Hà Trì kiểm tra chắc còn mất mấy tiếng nữa mới có kết quả , có thể cùng cô nghỉ ngơi . Hơn nữa , có khả năng nếu anh không ngủ thì cô cũng không chịu ngủ .
Phó Hàn Tranh hôn lên trán cô , “ Ngủ đi . ”
Vy Vy ngửa đầu , hôn nhẹ lên môi anh , “ Anh cũng ngủ đi . ”
Khóe miệng hai người đều cong cong , cảm thấy mĩ mãn đi vào giấc ngủ .
Hà Trì cầm báo cáo kiểm tra đi đến , đẩy cửa đi vào , thấy hai người trên giường bệnh đã nặng nề chìm vào giấc ngủ . . .
Nghĩ đến từ khi xảy ra chuyện đến nay , hình như Phó Hàn Tranh cũng chưa nghỉ ngơi cho tử tế , lúc này rốt cuộc cũng chịu ngủ , vì thế nhẹ nhàng đóng cửa phòng , rời khỏi phòng bệnh .
Trong thời gian nghỉ trưa , vì không có việc gì nên Phó Thời Khâm lái xe tới bệnh viện .
Hà Trì trực tiếp ngăn anh ta lại , “ Anh trai cậu đang ngủ , đừng đi vào . ”
Phó Thời Khâm đang định gọi điện về nhà báo lại tình huống ở đây liền thấy Nguyên Mộng đang đi ra từ phòng bệnh bên cạnh , miệng ngậm một điếu thuốc , chắc là đi tìm chỗ hút .
Phó Thời Khâm nhìn dáng người này có hơi quen , lại nhớ đến ngày hôm qua cô ấy và Nguyên Sóc cùng trở về , chắc là mẹ của Nguyên Bảo mà Nguyên Sóc nói đến .
“ Ôi trời , cô chính là tên biến thái kia ! ”