Chương 524 : Dỗ bạn nhỏ , còn phải dỗ bạn trai
Vất vả lắm Vy Vy mới kể chuyện cho Tiểu Nguyên Bảo ngủ xong , nghĩ đến người bạn trai cần phải được dỗ dành trong phòng làm việc , cô mệt mỏi thở dài .
Cô đắp chăn cho Tiểu Nguyên Bảo , khẽ khàng rời khỏi phòng ngủ , xuống tầng múc một bát cháo , bưng lên phòng làm việc
“ Chắc chiều này anh ăn không nhiều nên em cố ý để dành cho anh . ”
Phó Hàn Tranh liếc cô một cái , tiếp tục vùi đầu làm việc .
Tức giận no rồi , không ăn .
“Tức giận à ? ”
“ Không có . ”
Phó Hàn Tranh lật lật văn kiện , ngoài miệng nói không tức giận , nhưng gương mặt viết rõ ràng anh đang tức giận .
Vy Vy vừa bực mình vừa buồn cười , một người đàn ông sắp ba mươi tuổi lại ghen với một đứa con nít ba tuổi .
Cô đi vòng qua đằng sau ghế dựa anh đang ngồi , ôm chặt cổ anh , cọ cọ lên mặt anh , “ Thật không có ? ”
Phó Hàn Tranh ghé mắt nhìn cô , “ Mẹ bảo em đón thằng bé về ? ”
Còn chưa kịp kết hôn đã thúc giục bọn họ sinh con .
Vy Vy gác cằm lên vai anh , rầu rĩ hỏi , “ Như vậy không phải là cho chúng ta thể nghiệm cảm giác làm cha mẹ sao , bây giờ anh không thích Tiểu Nguyên Bảo như vậy , về sau cũng không tính toán có con ? ”
“ Không cần để ý người trong nhà nghĩ gì , kết hôn sinh con là chuyện của chúng ta " Phó Hàn Tranh nói .
Anh không muốn bởi vì gia đình thúc giục sinh con mà bọn họ phải nhanh chóng sinh một đứa .
Trước kia không nghĩ tới , gần đây càng nghĩ càng cảm thấy , có con quá ảnh hưởng đến tình cảm giữa bọn họ .
Anh thích giống như bây giờ hơn , trong mắt cô chỉ có mình anh . Tự nhiên lại có thêm một đứa bé , đến lúc đó trong mắt cô đứa con quan trọng hơn anh , ai biết được ?
“ Chú Phó , mặc kệ có con hay không thì người em thích nhất không phải
là anh sao ? ”
Câu nói này làm tâm tình buồn bực hơn một giờ của Phó Hàn Tranh tốt lên vài phần .
“ Hôm nay có thể để thằng bé ở lại đây , ngày mai nhất định phải đưa đi . ”
“ Nhưng bác gái nói muốn em trong hai ngày ? ” Vy Vy cười lấy lòng , hỏi , “ Ở thêm một ngày , được không ? ”
“ Không được . ”
Phó Hàn Tranh kiên quyết phản đối , một buổi tối đã là cực hạn chịu đựng của anh .
“ Nhưng bác gái nói hai ngày này bác không thoải mái , em không trông thằng bé , ai trông ? ” Vy Vy hỏi .
Phó Hàn Tranh , “Phó Thời Dịch . ”
Gần đây tên kia ba ngày hai bữa là chạy về nhà lớn , còn mua cho cậu bé không ít đồ vật , nói không chừng chuyện đưa thằng bé đến chỗ anh , chính là mưu kế của anh ta
Lần trước thằng bé được đưa đến đây , anh ta còn vui sướng khi người gặp họa , không chừng hiện tại ba người bọn họ đều đang cười trên nỗi đau của người khác .
Vy Vy , “ Nhưng mà , ngày mai Phó Thời Dịch phải đến công ty , chuẩn bị cho bộ phim điện ảnh sắp khởi quay . ”
Phó Hàn Tranh nhíu mày , “ Cho nên em muốn trông thằng bé ? ”
“ Nếu anh không thích nhìn thấy thằng bé thì em sẽ dẫn nó ra ngoài ở trọ , ngày kia trở về ? ” Vy Vy bất đắc dĩ hỏi .
Phó Hàn Tranh hít một hơi thật sâu , “ Hai ngày , chỉ có hai ngày . ”
Vy Vy nghe xong , mỉm cười , hôn lên mặt anh . “ Vậy thì . . . Em có thể có yêu cầu nho nhỏ không ? ”
Phó Hàn Tranh , “ Yêu cầu gì ? ”
Vy Vy cười lấy lòng , “ Ừm . . . Hai ngày này , anh có thể đựng lạnh mặt hung dữ với thằng bé hay không ? ”
Phó Hàn Tranh , “ Ngoài em ra , anh đối với ai cũng đều là gương mặt đó . ”
Để thằng bé ở đây hai ngày đã là nhượng bộ lớn nhất của anh , lại còn phải tỏ ra ôn hoà với nó sao ?
Vy Vy ngẫm nghĩ , hình như đúng là như thế . Được thôi , không làm khó anh , cố gắng tránh để Tiểu Nguyên Bảo chạm mặt anh là được .
Dù sao gần đây anh cũng khá bận rộn , đến khi anh đi làm về , Tiểu Nguyên Bảo cũng đã ngủ rồi.