Chương 867 : Em không muốn mặt mũi thì thôi , bọn chị còn muốn
Vào cửa không đến ba phút đã nói muốn đi , đương nhiên bà Phó không chịu .
“ Hóa ra con qua bên này chính là để cầu hôn Vy Vy , coi bọn mẹ đều là không khí hết sao ? "
Mất công bọn họ còn cho rằng anh không trở về , sợ bạn gái anh khổ sở trong lòng , nghĩ hết cách chúc mừng cô .
Anh vừa vào cửa đã nói muốn đi , có đôi khi bà thật nghi ngờ người vô tình này thật sự là con trai mình sinh ra sao ?
Vy Vy âm thầm bấm tay anh một cái , hỏi , " Anh còn chưa ăn tối mà , ăn cơm rồi lại đi . "
Phó Hàn Tranh nhìn cô , lúc này mới đến nhà ăn ngồi xuống .
Tiểu Nguyên Bảo còn đang ngồi ở bàn ăn ăn bánh kem , khuôn mặt nhỏ dính đầy kem giống như con mèo mướp , nhìn thấy Phó Hàn Tranh thì chớp chớp mắt , sau đó , đẩy cái bánh kem mình đang ăn giở đến giữa bàn , “ Cho chú ăn nè ! "
Phó Hàn Tranh nhìn miếng bánh kem bị cậu bé ăn không còn đến hai miếng trước mặt , vươn tay đẩy lại cho cậu bé , “ Cháu ăn nốt đi . "
Bọn họ vừa mới ngồi xuống , Mạnh Như Nhã liền bưng một đĩa đồ ăn tới , “ Cậu cả , đồ ăn đã hết , tôi tiện thể xào đĩa này . "
Phó Hàn Tranh không thèm nhìn đến đồ ăn Mạnh Như Nhã bưng lên , mà lạnh lùng liếc mắt nhìn Tần Mạn một cái .
Tần Mạn câm nín thở dài , đây là nhà họ Phó , cô ta ra vẻ ân cần làm cái gì ?
Làm trò trước mặt vị hôn thê của người ta , biểu hiện mình có bao nhiêu hiền huệ sao ?
“ Muộn rồi , chúng tôi cũng ăn xong rồi , không quấy rầy nữa "
Tần Mạn cầm lấy đồ đạc , thúc giục , “ Tiểu Luật , Như Nhã , đi thôi . ”
“ Chị họ . . . "
Mạnh Như Nhã khó có khi đến đây được một lần , nên rõ ràng không muốn rời đi nhanh như vậy .
Sắc mặt bà Phó cũng không quá tốt , " Muộn rồi , ngày mai mấy đứa đều có công việc phải làm , bác sẽ không giữ lại . "
Phòng bếp làm mà cô ta
bảo cô làm là được sao ?
Cũng kỳ lạ , trước kia tại sao bà có thể nhìn trúng một người như vậy chứ ?
Phó Thời Khâm không chút khách khi ngồi xuống , bưng đĩa đồ ăn qua , “ Tôi bận bịu một ngày , vừa rồi còn chưa ăn no , tôi ăn trước . "
Mạnh Như Nhã cắn chặt răng , bị Tần Mạn kéo một cái , chỉ có thể đi theo rời khỏi nhà cũ nhà họ Phó .
Bà Phó thấy thế , lập tức nói với quản gia , “ Chuẩn bị cho cậu chủ một phần nữa đi . "
Mạnh Như Nhã bị Tần Mạn kéo ra ngoài , trước khi lên xe mới buông tay ra .
“ Mạnh Như Nhã , em không cần mặt mũi nhưng nhà họ Tần bọn chị cần . "
“ Em làm sao chứ ? Không phải chỉ xuống bếp thôi sao ? Trước kia em cũng đến đây , cũng vào phòng bếp . . . "
Mạnh Như Nhã xoa xoa cổ tay bị nắm đau , oán giận nói .
“ Trước kia em thế nào chị không xen vào , nhưng hiện tại người ta đều đã xác định ngày cưới , đến con mắt cũng không thèm liếc em lấy một cái , em cứ giống như cao da chó dán lên người ta , đừng nói là Phó Hàn Tranh coi thường em , đến chị cũng coi thường em "
Tần Mạn làm việc trong bộ ngoại giao , nếu thật sự nghiệm mặt thì sẽ có vài phần áp đảo người khác .
“ Chính chị không theo đuổi được Phó Hàn Tranh , còn không cho người khác theo đuổi sao ? " , Mạnh Như Nhã không phục .
Tần Mạn nghiến răng , đứng bên cạnh xe quét mắt nhìn Mạnh Như Nhã và cháu trai Tần Luật nhà mình .
“ Hôm nay mang hai đứa đến đây , không phải muốn cho hai đứa bám mãi không bỏ mà là cho hai đứa nhìn rõ sự thật , đừng đi quấy rối người ta rồi lại mất mặt . "
Tần Luật mím môi , trầm mặc mở cửa xe ngồi lên xe .
Anh ta nhận rõ được sự thật , nhưng mà . . . Dù sao cũng khó chấp nhận .
Mạnh Như Nhã bị Tần Mạn quát đến chấn động , cắn răng ngồi lên xe , không dám tranh luận nữa .
Mặc dù Tần Mạn cũng là cô chủ nhà giàu nổi danh của thủ đô , nhưng bởi vì làm việc trong bộ ngoại giao nên có chút khí phách quyết đoán và sát phạt , một khi dạy dỗ người , Mạnh Như Nhã vẫn có vài phần sợ hãi .
--------------------------------------
cảm ơn bạn đọc Thùy Linh đã khen thưởng xu....
buổi chiều vui vẻ...
buổi tối còn up tiếp na...