Khoảnh khắc khi Trình Tầm nhìn đến mặt của Cố Tùy, cả người cậu ta đều cứng đơ, biểu cảm bối rối hiện rõ trên khuôn mặt.
Lâm Hồ và Tề Giai Giai đều có việc bận nên lần này cả hai không tham gia Liên Hoan Phim.
Nên hiển nhiên cũng không nhận ra Cố Tùy đeo mắt kính gọng vàng.
Trình Tầm theo phản xạ mà nhìn Hứa Khuynh.
Hứa Khuynh thấp giọng nói: "Đúng là như anh nghĩ."
Trình Tầm sửng sốt.
Sau đó gật đầu.
Hai người không để ý những người khác.
Cố Tùy qua lớp thấu kính nhìn cả hai, sau đó đi xuống cầu thang, bước đến bàn trà, khom lưng lấy khăn giấy rồi cúi đầu lau mắt kính.
Giọng nói trầm thấp vang lên: "Hứa Khuynh, cô nói thiếu cái gì cũng có thể chọn mua đúng không?"
Hứa Khuynh đột nhiên ngẩng đầu: "Đúng vậy, chỗ anh thiếu cái gì?"
Cố Tùy thong thả, ung dung chà lau mắt kính, nói: "Thiếu hai cái khăn lông lớn, tốt nhất là màu đen."
"Được, tôi nhớ rồi."
Hứa Khuynh nói xong thì muốn đi lấy giấy bút.
Trình Tầm đã tỉnh táo trở lại, nhanh hơn một bước giúp cô lấy sổ tay cùng bút, Hứa Khuynh mỉm cười nhìn Trình Tầm.
"Cảm ơn."
Trình Tầm mỉm cười.
Lâm Hồ nhìn bọn họ một lúc mới thu lại tâm tình, quay sang Cố Tùy, đưa tay ra: "Tôi là Lâm Hồ."
"Cố Hành."
Cố Tùy lời ít ý nhiều, cũng đưa tay ra.
Đầu ngón tay thon dài với những khớp xương rõ ràng.
Lịch sự nắm chặt.
Lâm Hoan liếc nhìn Cố Tùy, cũng đứng lên cùng anh chào hỏi: "Tôi tên Lâm Hoan."
Thật sự là do khí thế của Cố Tùy quá cường hãn, làm cho người ta không thể không đứng lên.
Hoàng Miểu cũng đứng lên chào hỏi.
Chỉ một thoáng, mấy người họ liền tính là bước đầu quen thuộc.
Người xem ở làn đạn thét chói tai.
【 A a a a a Lâm Hồ cùng Trình Tầm có phải hay không cạnh tranh quá rõ ràng, bọn họ đều thích Hứa Khuynh, Lâm Hồ lão sư lúc nãy cứ nhìn chằm chằm vào hai người Hứa Khuynh và Trình Tầm.
】
【 Đúng đúng đúng, hai người đã quá rõ ràng, a a a a quá xuất sắc.
】
【 Các người có nghe được Hứa Khuynh và Cố Hành nói cái gì không, oa, tôi như thế nào lại có cảm giác bọn họ nói chuyện mang theo chút gì đó mờ ám? 】
【 Vị ở lầu trên, mi không cần cắn loạn, mi nhìn xem Cố Hành đối với Trần Giai Dao tươi cười, nhìn lại Cố Hành khi đối diện Hứa Khuynh đi, bình tĩnh, tự chủ, việc công xử theo phép công.
】
【 Đúng vậy, cảm giác Hứa Khuynh với Cố Hành không phải đang diễn.
】
【 Không lẽ chỉ có mình tôi cảm thấy Cố Hành vừa mới nhìn chằm chằm Hứa Khuynh sao? 】
"Tốt, bây giờ nên nấu cơm thôi." Hứa Khuynh đặt sổ ghi chú xuống bàn, sau đó buông gối ôm trong lòng ngực mà đứng lên.
Cô cảm thấy chỗ thú vị nhất của tiết mục này chính là mỗi ngày được làm mỹ thực, thoải mái ăn uống.
Mấy năm nay, Hứa Khuynh bởi vì công tác bận rộn nên trù nghệ trước đây đều bị cô ném qua một bên, cũng may nhờ có tiết mục này giúp tìm trở về.
Hứa Khuynh đi xuống phòng bếp.
Lướt qua người Cố Tùy.
Trình Tầm cũng lập tức đi theo: "Tôi giúp cô."
Đầu ngón tay Cố Tùy nắm lại.
Đôi mắt đen như mực.
Ngón tay nhẹ nhàng cọ xát trên gọng kính mạ vàng.
Tề Giai Giai ngẩng đầu rồi rót một chén nước đặt lên bàn: "Cố Hành, đến đây ngồi một chút đi."
Cố Tùy kéo ghế dựa ra ngồi xuống, hai chân dài bắt chéo lại.
Anh bởi vì vừa rửa mặt nên cổ áo sơ mi bị kéo xuống một chút: "Việc nấu nướng lúc bình thường phân công thế nào?"
Tề Giai Giai vừa nghe, cười nói: "Thay phiên nhau làm, có điều Hứa Khuynh thì thích làm nhất."
"À, vậy sao."
Cổ áo người nọ hơi mở.
Gần như có thể thấy da thịt.
Vừa nhìn liền biết dáng người không tồi.
Lâm Hồ ngẩng đầu nhìn sang phòng bếp.
Hoàng Miểu thấp giọng hỏi: "Lâm lão sư, hay là anh cũng đi giúp một chút đi?"
Cố Tùy yên lặng nhìn về phía Lâm Hồ.
Lâm Hồ lắc đầu cười gượng: "Lần trước Hứa Khuynh nấu cơm vô cùng nhanh nhẹn, cô ấy không để chúng ta hỗ trợ."
Đuôi lông mày Cố Tùy hơi nhướng lên: "Cho nên đều là Trình Tầm hỗ trợ sao?"
Trần Giai Dao tìm được đề tài liền nhập bọn: "Phần lớn đều là Trình Tầm.
Hứa Khuynh cùng với Trình Tầm có rất nhiều fan CP, bọn họ đã từng hợp tác trong một bộ phim truyền hình."
Cố Tùy nghiêng đầu nhìn về phía Trần Giai Dao.
Người đàn ông nọ sắc mặt âm trầm nhưng trên mặt lại ẩn hiện ý cười: "Thì ra là thế.
Còn có fan CP là cái gì?"
Nếu trợ lý Trần ở đây.
Không chừng sẽ nôn ra máu.
Câu hỏi này cũng quá giả rồi.
Trần Giai Dao bị anh nhìn thì mặt đỏ như máu, nói: "Fan CP chính là fan cặp đôi màn ảnh."
Cố Tùy: "À."
Đột nhiên.
Phòng bếp truyền đến một tiếng động lớn.
Là âm thanh chén dĩa bị rơi trên mặt đất.
Người trong phòng khách giật nảy mình, Lâm Hồ còn chưa phản ứng kịp thì Cố Tùy ngồi trên ghế đơn đã xoay người đi xuống phòng bếp.
Những người khác lúc này mới có phản ứng, lập tức đứng dậy chạy theo sau.
Trong phòng bếp.
Hứa Khuynh đang ngồi xổm dưới mặt đất nhặt mảnh vỡ.
Cố Tùy bước đến, cúi người nắm lấy ngón tay Hứa Khuynh.
Anh nâng tầm mắt nhìn Hứa Khuynh, gắt gao mà nắm lấy mấy đầu ngón tay của cô.
Hồi lâu.
Người nọ cất giọng trầm thấp: "Lấy chổi đi, làm gì có ai dùng tay không nhặt mảnh vụn."
Đầu ngón tay bị anh nắm lấy có chút đau.
Hứa Khuynh rút tay trở về.
Trình Tầm nhanh chóng kéo cánh tay cô tránh khỏi chỗ mảnh vụn dưới đất.
Cố Tùy đứng thẳng người nhìn bọn họ, sau đó cầm lấy chổi và đồ hốt rác, cúi người quét dọn.
Hứa Khuynh đứng bên cạnh Trình Tầm, nhìn người đàn ông này làm việc đó.
Cũng rất hiếm lạ.
Lâm Hồ lập tức hỏi: "Hứa Khuynh, cô không có việc gì chứ?"
Hứa Khuynh hoàn hồn, lắc đầu, cười nói: "Không có việc gì, chỉ là vừa nãy tay trơn."
Trần Giai Dao vỗ ngực: "Không có việc gì thì tốt rồi."
Nói xong thì khom lưng cầm lấy một bên thùng rác đưa cho Cố Tùy, còn nhẹ nhàng liếc người kia một cái.
Cố Tùy nhận lấy, cười như không cười mà nhìn cô ta: "Cảm ơn."
Trần Giai Dao đỏ mặt.
Sắc mặt của Tề Giai Giai ở phía sau lập tức đen lại.
Hứa Khuynh ở đối diện nhìn thấy rất rõ ràng.
Người đàn ông này không ở chỗ nào mà không câu dẫn người khác.
Trần Giai Dao đã mê muội đến thất điên bát đảo.
Mà Hoàng Miểu ở phía sau Trần Giai Dao thấy thế, yên lặng xoay người vào phòng bếp.
【 Đậu mé, làm rớt một cái đĩa mà thôi, thế nhưng lại tạo thành một bãi chiến trường như vậy.
】
【 Tôi nói, Cố Hành chắc chắn thích Trần Giai Dao, hai người bọn họ là cùng lúc chạy tới.
】
【 Tôi như thế nào lại có cảm giác đã thấy Cố Hành nắm lấy đầu ngón tay Hứa Khuynh, còn nhìn cô ấy một lúc.
】
【 Mi thì lợi hại rồi, khoảng cách xa như thế,