Edit: Sơn Tra
Trong văn phòng an tĩnh không đến mấy giây thì Lâm Mạn chạy tới, không dám tin tưởng mà nhìn Tiêu Trọng cúi người trước Hứa Khuynh.
Hứa Khuynh mang giày cao gót, dáng người cao gầy, thần sắc nhàn nhạt giống như lúc trước nhưng lúc này lại phảng phất vẻ cao cao tại thượng cực kì chói mắt.
"Tiêu Trọng, anh....."
"Câm miệng." Tiêu Trọng mang theo vẻ không kiên nhẫn cùng chán ghét rống lên một tiếng.
Lâm Mạn sửng sốt.
Tiêu Trọng lười để ý đến Lâm Mạn, tiếp tục nói: "Hứa Khuynh, cô tới công ty chúng ta cũng hơn ba năm rồi, trong ba năm này tôi đã đối xử không tận tâm với cô, đều là tôi sai.
Sau này, công ty đáp ứng cô, nhất định sẽ tận lực nâng đỡ cô, loại chuyện giống như tối hôm qua tuyệt đối sẽ không bao giờ xảy ra nữa."
"Hy vọng cô có thể vứt bỏ hiềm khích, cho tôi thêm một cơ hội."
Lâm Mạn nghe đến mấy chữ "tận lực nâng đỡ" thì ngây người.
Sắc mặt cô ta trở nên trắng bệch, Tiêu Trọng sao lại nói được những lời này chứ, mới lúc trước hắn ta còn hứa hẹn với mình đủ điều kia mà!? Ngay giây phút này, Lâm Mạn chỉ có thể nỗ lực duy trì thể diện của bản thân.
Tiêu Trọng nói xong lời này, ngay sau đó lại nhìn Hứa Khuynh nói tiếp: "Cô nghiêm túc suy xét một chút có được không?"
Tô Tuyết ở một bên đầy mặt vui sướng, chớp mắt với Hứa Khuynh.
Cái này cũng xem như gián tiếp dựa hơi Cố Tùy rồi, quan trọng nhất chính là không cần nhìn Lâm Mạn trưng ra cái vẻ mặt đầy đắt ý nữa.
Nếu Tiêu Trọng đã chịu cúi đầu, Hứa Khuynh cũng không cần thiết nắm chặt không buông, đợt trị liệu cho mẹ cô sắp tới cũng cần có tiền.
Cô hiện tại không có năng lực hủy hợp đồng, rời khỏi Hoan Nhan.
Hứa Khuynh nói: "Tiêu tổng, anh đứng dậy trước đi."
Đời này của Tiêu Trọng chưa từng vì người nào mà khom người, đứng tư thế này lâu như vậy, xác thực cũng có chút mệt, nên vừa nghe thấy mấy lời này liền lập tức đứng thẳng người.
Hứa Khuynh nhìn Tiêu Trọng nói: "Tôi không cần anh tận lực nâng đỡ, tài nguyên ai có năng lực thì lấy, tôi chỉ hi vọng anh có thể giữ bí mật một chút."
Triệu Thiến cùng mấy nữ diễn viên khác trong công ty ngày thường có quan hệ không tồi với Hứa Khuynh.
Trước kia mấy cô ấy đứng cùng chung chiến tuyến với Hứa Khuynh, Lâm Mạn kiêu căng như vậy sớm đã chọc giận nhiều người trong công ty.
Hôm nay nếu Hứa Khuynh trở thành người được tận lực nâng đỡ, về sau lại chèn ép tới trên người Triệu Thiến bọn họ, như vậy cũng chẳng khác gì Lâm Mạn đã làm trên người Hứa Khuynh.
Qq
Tiêu Trọng sửng sốt, ngay sau đó hỏi: "Cô muốn tôi giữ bí mật việc gì?"
Hứa Khuynh: "Cố Tùy."
Tiêu Trọng lại sửng sốt, là muốn giữ bí mật quan hệ của cô và Cố Tùy sao? Nhưng mà Lâm Mạn còn đang ở đây, Tiêu Trọng cũng không có lập tức hỏi ra, gật đầu nói: "Được."
Chưa từng gặp người phụ nữ nào như vậy, có chỗ dựa tốt như thế lại không cần, lại còn muốn giữ bí mật.
Tiêu Trọng híp mắt nhìn Hứa Khuynh trước mặt.
Cố Tùy?
Hứa Khuynh và Cố Tùy có quan hệ gì?
Lâm Mạn ở một bên nghe đến cái tên này thì trở nên khiếp sợ.
Nhưng mà Hứa Khuynh cùng Tiêu Trọng lại không hề nói chi tiết, liền đạt được thỏa thuận chung.
Đôi mắt Hứa Khuynh quét qua sắc mặt trắng bệch của Lâm Mạn bên kia, lại nhìn sang Tiêu Trọng nói: "Không có việc gì nữa thì tôi đi trước."
"Được, cô đi đi.
" Tiêu Trọng gật đầu.
Hứa Khuynh mang theo Tô Tuyết xoay người đi ra ngoài.
Cửa vừa đóng lại, Tiêu Trọng thở phào một hơi, mở rộng cổ áo quay lại bàn làm việc.
Lâm Mạn cũng tìm lại thần trí, dẫm lên giày cao gót đi lên phía trước, nhìn chằm chằm Tiêu Trọng, gương mặt xinh đẹp cũng sớm vặn vẹo: "Anh vừa mới nói cái gì, tận lực nâng đỡ? Tôi đây thì sao!?"
"Anh làm tôi ném 《 Long sơn 》 đi còn chưa đủ, bây giờ còn muốn lực nâng đỡ Hứa Khuynh!?"
Tiêu Trọng ngồi trên ghế, ngước nhìn Lâm Mạn, nói: "Cô mở mắt ra nhìn cho rõ đi, phong thủy luân chuyển rồi."
Ý bảo cô ta hết hy vọng đi.
Lâm Mạn đột nhiên chỉ vào cửa la lối: "Hứa Khuynh có quan hệ gì với Cố Tùy chứ? Chẳng lẽ cô ta đã bò được lên giường Cố Tùy rồi sao? Tiêu Trọng, anh cũng đã từng ủng hộ tôi mà, hiện tại anh lại để cô ta kiêu ngạo như thế sao?!"
Sắc mặt Tiêu Trọng trầm xuống, lạnh lùng nói: "Mấy lời kiểu này về sau tuyệt đối không được nói, cô cho rằng ai cũng giống như cô sao? Cô nghe cho rõ đây, về sau tuyệt đối không thể chọc đến Hứa Khuynh, nếu không đừng trách tôi không thể đảm bảo cho cô.
Cút đi!"
Một câu "cút đi" này giống như cắt đứt hết thảy dây dưa giữa cả hai mấy năm nay.
À không, chỉ là lợi dụng lẫn nhau thôi.
*
Ra khỏi cửa, mặt mày Tô Tuyết tràn đầy đắc ý, cảm giác buồn bực trong lòng đều bị phun ra sạch sẽ.
Mà lúc này, phòng hóa trang của Hứa Khuynh lại có người đi ra, Triệu Thiến bước đến, nói: "Lâm Mạn rốt cuộc cũng chịu trả lại phòng hóa trang cho cô."
Tô Tuyết nói: "Đúng vậy, lúc trước nói mượn, lại dùng một lúc hơn nửa năm."
Triệu Thiến cười lớn, Hứa Khuynh đi tới chỗ phòng hóa trang, lúc này, người trong đoàn đội của Lâm Mạn đang thu dọn đồ đạc, mấy cô ta thấy Hứa Khuynh đến, cúi thấp đầu, vội vàng mà dọn đi.
Cửa văn phòng Tiêu Trọng mở, Lâm Mạn từ bên trong đi ra, nhìn thấy mấy người Hứa Khuynh thì sắc mặt trở nên trắng bệch.
Cô ta nhìn đến Hứa Khuynh, đứng thẳng lưng đi ra, lại nhìn thấy trợ lý của mình bê đồ từ trong phòng hóa trang của Hứa Khuynh ra ngoài, cả người cô ta trở nên cứng đờ.
Lúc này, Tiêu Trọng từ văn phòng bước ra, dò hỏi Hứa Khuynh: "Phòng hóa trang của cô tôi sẽ cho người tân trang lại một chút, một tuần sau bắt đầu sử dụng, có thể chứ!?"
Hứa Khuynh đưa mắt nhìn phòng hóa trang có chút hỗn độn, bố cục thay đổi, nói: "Được, phiền anh rồi."
"Không cần khách sáo."
Trợ lý của Tiêu Trọng lại phân phó mấy nhân viên công tác: "Sau này nếu không có sự đồng ý của Hứa Khuynh, bất cứ ai cũng không được sử dụng phòng hóa trang của cô ấy."
"Vâng."
Lời này giống như tát thẳng vào mặt Lâm Mạn.
Một vài người theo bản năng nhìn về phía đám người Lâm Mạn, Lâm Mạn đi trở về phòng hóa trang của chính mình đóng sầm cửa lại.
Tô Tuyết tấm tắc hai tiếng, nhìn đồng hồ, nói với Hứa Khuynh: "Đi thôi, hôm qua còn chưa có quay chụp xong nữa."
Hứa Khuynh "ừ." tiếng.
Cô chào hỏi với Triệu Thiến xong xuôi thì đi ra thang máy.
*
Đại ngôn lần này vẫn là mỹ phẩm trang điểm, đều là hàng nội địa vừa quật khởi.
Hứa Khuynh quay chụp đến năm giờ chiều mới xong xuôi, buổi tối tạm thời có thể nghỉ ngơi một chút, còn một cái đại ngôn chiều ngày mai phải xuất phát đi kinh đô.
Vừa về đến tiểu khu Hinh Nguyệt đã gặp Mạnh Oánh, cô nàng đội mũ nồi, mặc một chiếc váy màu tím.
Đưa bánh tart trứng còn có chân gà cho Hứa Khuynh.
"Đây, thiếu cậu."
Hứa Khuynh chậc một tiếng, nhìn cô nàng thêm vài lần: "Có cảm giác bị phơi đen rồi."
Mạnh Oánh ủ rũ: "Sinh hoạt trên núi có thể không đen hay sao."
Lại khoác lấy cánh tay Hứa Khuynh, hai người bước vào thang máy.
Hứa Khuynh nói: "Mấy ngày trước có nhìn thấy tạp chí của cậu, chụp cũng không tệ, tớ đã mua hai bản."
Mạnh Oánh nói: "Dương Đồng không rảnh, cho nên tạp chí bên kia mới mời tớ."
"À à."
Hứa Khuynh gật đầu, khuê mật hai người đi vào nhà Hứa Khuynh, Mạnh Oánh ôm gối, ngồi