Edit: Sơn Tra
"Dây chuyền."
"Suỵt." Vừa mới mở miệng, đầu ngón tay của Hứa Khuynh liền chặn ngang môi mỏng của Cố Tùy.
Cố Tùy rũ mắt, từ trên cao nhìn xuống cô.
Hứa Khuynh nửa dựa trên người anh, nói: "Mệt mỏi quá, mau lên lầu đi."
Trên người cô mang theo mùi rượu trái cây ngọt thanh, thân thể lại mềm mại như không có xương, cô đây là muốn dời sang chủ đề khác, Cố Tùy nặng nề mà nhìn cô mấy giây, sau lại nhận mệnh khom lưng bế ngang cô lên.
Hứa Khuynh lập tức khoác lấy cổ anh, nói: "Thật sự rất mệt mà."
Thanh âm dễ nghe như cũ, nhưng ẩn ẩn một tia làm nũng.
Yết hầu Cố Tùy khẽ trượt xuống, giọng nói trầm thấp: "Vậy lập tức đưa em lên lầu."
Nói xong.
Người đàn ông cao lớn liền xoay xoay rời đi.
Trước khi đi, đôi mắt đảo qua dây chuyền trên ghế dựa.
Dây chuyền không thể làm nữ chủ nhân coi trọng nó, cho dù có phát ra ánh sáng lấp lánh thì cũng chỉ là đồ vô dụng.
Mà nam chủ nhân không tặng được lễ vật thì trong lòng phiền não nhưng lại không thể từ bỏ.
Hôm nay, cửa cảm ứng của tiểu khu bị hỏng, bảo vệ phải tự mình từ phòng trực đi ra mở cửa.
Cố Tùy gật đầu với bảo vệ.
Bộ dáng được giáo dưỡng tốt đó làm cho bảo vệ mỉm cười.
Trước mặt lại tựa như cảnh đẹp chốn tiên cảnh, soái ca tuấn lãng cương ngạnh ôm mỹ nhân yêu kiều diễm lệ, hai người họ lại mặc phục trang dự tiệc đẹp mắt, quả đúng là trai tài gái sắc.
Lúc này đã có hơi trễ, không có nhiều người qua lại.
Tiểu khu này của Hứa Khuynh tính tư mật tạm được, quản lí bất động sản cũng rất tốt.
Tuy rằng là kiểu chung cư, nhưng nơi này có nhiều người thân phận tương đối đặc biệt cũng ở đây, hơn nữa đại đa số đều là phụ nữ.
Rất nhiều nghệ sĩ trong giới đều ở chỗ này, cũng có một số họa sĩ, nhà tạo mẫu.
Thang máy đi thẳng một đường lên đến tầng lầu.
Đi vào cửa, Hứa Khuynh mạnh mẽ ngáp, giãy giụa khỏi lồng ngực người kia.
Cố Tùy buông tay để Hứa Khuynh đứng vững xong thì một tay ôm eo cô, một tay khác lấy chìa khóa trong tay Hứa Khuynh, mở cửa.
Trong phòng ấm áp hơn so với bên ngoài rất nhiều.
Không khí ấm áp ập vào mặt.
Hai người vào cửa, Hứa Khuynh đá rơi giày cao gót xuống, đi đến sô pha, ngã ngồi ở trên sô pha, ôm gối, dáng vẻ lười biếng.
Cố Tùy cởi nút áo trên cổ tay áo xong, cũng đi đến sô pha, ngồi dựa trên bàn trà, nhìn cô: "Tiệc tối nay em không ăn gì hết, bây giờ em muốn ăn cái gì không?"
Hứa Khuynh giơ tay cởi bỏ tóc, tóc dài đen nhánh rơi xuống, đáp lên bả vai cô.
"Hôm nay Mạnh Oánh mang chân gà cùng bánh tart trứng đến, còn chưa có ăn xong."
Cô như vậy, thật là nhu mì.
Cố Tùy cong khóe môi, tiến lên phía trước, hôn lên trán cô, nói: "Đều nguội lạnh cả rồi, tôi đi hâm nóng cho em, em đi tắm rửa trước đi."
Hai người cách thật sự gần.
Đôi mắt anh như mực, làm cho người xem có một loại ảo giác là rất thâm tình.
Hứa Khuynh cũng tiến lại gần, hôn nhẹ lên môi anh: "Được."
Cố Tùy nghiêng đầu, lại hôn nhẹ lên môi cô, sau đó đứng lên, xắn tay áo sơ mi, lộ ra cánh tay rắn chắc rõ ràng.
Hứa Khuynh ngẩng cao đầu, dõi ánh mắt theo anh.
Người đàn ông đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh.
Tủ lạnh cũng chưa cao bằng người ta, anh rũ mắt nhìn bên trong tủ lạnh một lúc, lại lấy trứng gà, cà chua cùng thịt nạc ra ngoài, sau đó lấy thêm mì sợi, đi đến khu vực bếp.
Người đàn ông vai rộng chân dài, dáng dấp chính là kiểu móc treo đồ chính hiệu.
Hứa Khuynh nhìn mất một hồi mới buông gối ôm, đứng dậy đi vào phòng ngủ.
Trong phòng ngủ, dưới đất còn bày đủ thứ hành lí, Hứa Khuynh lấy váy ngủ từ trên giá treo đồ, đi vào phòng tắm.
Tắm xong, cả người thoải mái, tươi mới, cơn buồn ngủ cũng giảm đi rất nhiều.
Hứa Khuynh xoa xoa tóc đi ra ngoài, Cố Tùy bưng bát mì trộn vừa làm xong để trên bàn.
Anh nâng mắt liếc nhìn cô một cái, nói: "Còn có bát súp."
Hứa Khuynh tiến lên nhìn thử, nói: "Tôi cứ cho rằng anh sẽ nấu mì trứng cà chua."
Cố Tùy nhướng mày, cười mà nói gì.
Anh kéo tay áo xuống, quay lại phòng bếp.
Hứa Khuynh cũng đi theo vào, một bên lau tóc một bên thăm dò, một ít bọt nước bắn tung tóe lên khu vực bếp.
Cố Tùy một tay chiên trứng gà, một bàn tay ôm eo cô, ôm cô tránh sang bên cạnh.
"Đừng để nước bắn đến trong nồi."
Hứa Khuynh: "....!À."
Chỉ trong chốc lát, Cố Tùy lật mặt trứng gà, lại cho cà chua vào xào, cuối cùng đổ thêm nước.
Mùi thơm nồng đậm của canh cà chua trứng gà lan tỏa.
Cố Tùy bưng canh, liếc nhìn cô một cái: "Đi ra ngoài ăn."
Hứa Khuynh xoay người đi theo ra ngoài, không ngửi được mùi hương không cảm thấy đói, lúc này liền cảm thấy thật đói bụng.
Kéo ghế dựa ra ngồi xuống, Hứa Khuynh cầm lấy đôi đũa.
Cố Tùy ghế dựa ra, ngồi ở bên cạnh cô, chân dài bắt chéo, đầu ngón tay cởi nút áo, nói: "Ăn đi."
Hứa Khuynh nhìn anh: "Anh không ăn sao?"
"Tôi đi tắm rửa trước."
Làm xong thức ăn khuya, anh vẫn như cũ một bộ dạng tinh anh, nửa điểm đầu bù tóc rối cũng đều không có.
Hứa Khuynh đang đói bụng, cũng lười khách sáo, cúi đầu bắt đầu ăn.
Mấy sợi tóc cô từ khăn lông rớt ra, mặt mày tinh xảo, làn da trắng nõn, bộ dạng tùy ý lại có chỗ hấp dẫn.
Cố Tùy một bên cởi nút áo, một bên nhìn cô.
Vài giây sau, anh mới đứng dậy, đi về hướng phòng tắm trong phòng ngủ.
Ngày đó rời đi, trợ lý Trần có đưa một ít quần áo cùng đồ dùng qua đây, cũng may Hứa Khuynh không có ném đi.
Cố Tùy cầm áo ngủ đi vào phòng tắm, khóe môi cong cong.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, anh thế nhưng lại lo lắng cả những việc này?
*
Thành thật mà nói, tay nghề của Cố Tùy quả thật không tệ, thịt nạc trong mì trộn được làm vừa thơm vừa mềm, Hứa Khuynh còn nghĩ sẽ chừa cho Cố Tùy một ít, cuối cùng lại không buông đũa được, ăn nhiều thêm mấy đũa.
Cố Tùy tắm rửa xong, lau tóc đi ra, mặc áo ngủ cùng quần dài màu đen, anh rũ mắt nhìn cô: "Hửm? Ăn xong rồi sao?"
Hứa Khuynh nuốt mì sợi xuống, nói: "Không có chừa cho anh đâu."
"Tôi không đói."
Cố Tùy nói xong, đi đến sô pha, khom lưng cầm lấy di động.
Hứa Khuynh uống canh, nói: "Anh có hai cuộc gọi đến, tôi không có bắt máy giúp anh."
Cố Tùy: "Là Trần Thuận gọi đến."
Hứa Khuynh: "À."
Một giây sau, cô lại nói: "Không cần giải thích với tôi."
Đầu ngón tay Cố Tùy dừng lại, anh quay đầu nhìn người phụ nữ đáng giận đang ngồi trên bàn ăn.
Hứa Khuynh đã để lại canh cùng một ít mì, nhìn anh nói: "Anh còn nói, mau ăn chút đi, buổi tối anh cũng không có ăn mà."
Nói xong, Hứa Khuynh lau khóe môi, quay về phòng ngủ.
Phòng ngủ của cô không tính là lớn, để một cái vali liền có hơi chiếm chỗ, nhà vệ sinh vẫn còn lưu lại khí nóng, trên vách tường toàn là bọt nước.
Hứa Khuynh vào phòng tắm rửa mặt xong, leo lên giường nằm đọc sách.
Bên ngoài phòng khách vang lên tiếng Cố Tùy nói chuyện điện thoại, ngẫu nhiên còn có âm thanh của muỗng va chạm với chén sứ.
Vụn vặt.
Thanh âm của người đàn ông trầm thấp lại vững vàng.
Hứa Khuynh cầm sách, xoay người lại, tiếp tục xem.
Vài phút sau.
Cố Tùy đi vào phòng ngủ, nhìn thấy chính là hình ảnh cô đang nằm sấp trên giường lật sách, chân dài trắng nõn thỉnh thoảng đung đưa.
Cố Tùy nhìn thêm vài lần, lại đi vào phòng tắm.
Năm phút sau lại trở ra, anh đi qua, ngồi ở mép giường, cúi người, chống ở đỉnh đầu cô, xem thử cô đang đọc sách gì.
「 Nuôi một chú mèo con 」
Cố Tùy cười nhẹ, sau lại khom lưng, tinh tế hôn lên phía sau cổ cùng với gáy cô.
Đầu ngón tay Hứa Khuynh dừng lại.
Làn váy bị vén lên, không quá một lát, Hứa Khuynh buông sách xuống, xoay người, ôm lấy cổ người kia.
Động tác của Cố Tùy dừng lại, đưa mắt nhìn cô.
Một giây sau.
Anh cúi đầu lấp kín môi cô.
Vừa khéo chính là hai người dùng chung một loại kem đánh răng, vị ngọt như bùng nổ.
Xảo hai người dùng giống nhau kem đánh răng, vị ngọt nổ tung.
Cánh tay Hứa Khuynh từ trong tay áo lấy ra, Cố Tùy cúi người, lần này anh kiên nhẫn hơn rất nhiều.
Ánh sáng trong phòng dần dần thu lại, tối tăm u ám bao phủ.
Chỉ còn lại đôi nam nữ vẫn miệt mài đánh cờ.
Đêm nay là một đêm dài.
Thời điểm kết thúc, Hứa Khuynh trở tay ôm lấy anh.
Bàn tay to của Cố Tùy đáp trên vòng eo mảnh khảnh, trắng nõn của cô.
Anh thấp giọng hỏi: "Ngủ sao?"
Hứa Khuynh: "Ừ."
"Lúc này lại ngủ được?"
Hứa Khuynh không phản ứng anh, không phải là nói nhảm sao, đây là nhà cô, chỗ nào cũng là hơi thở của chính mình.
Cô dần dần có hơi buồn ngủ, Cố Tùy nghiêng đầu, một nụ hôn rơi xuống giữa trán cô, hỏi: "Ngày thường em đi công tác, ở khách sạn bên ngoài cũng khó ngủ như thế sao?"
Hứa Khuynh lắc đầu.
Cố Tùy híp mắt, nhìn cô: "Thế vì sao lúc ở nhà tôi lại không ngủ được?"
Hứa Khuynh chôn mặt trong cổ anh: "Ngủ, ngủ."
Cố Tùy: "...."
Anh vén tóc cô lên liền nhìn thấy, Hứa Khuynh đã ngủ say, tốc độ này, phảng phất giống như bộ dạng mất ngủ lúc ở nhà anh là giả vậy.
*
Ngủ một giấc thẳng đến sáng, Hứa Khuynh đặt báo thức, đúng 7 giờ rưỡi liền reo, đặc biệt ồn ào.
Cố Tùy từ trong ổ chăn vươn tay, ấn rớt đồng hồ báo thức, sau lại xoay người, gãi gãi tóc, ngay sau đó mới từ trên giường đứng lên.
Anh nhìn thời gian, đã có chút trễ, di động lúc này cũng vang lên.
Cố Tùy bắt máy.
Trần Thuận ở đầu bên kia nói: "Ông chủ, rốt cuộc ngài cũng dậy rồi."
Từ trước đến giờ Cố Tùy đều thức dậy lúc 6 giờ sáng, rất ít khi ngủ đến trễ như thế.
Trần Thuận chần chờ mất một lúc mới dám gọi điện đến đánh thức Cố Tùy.
Cố Tùy xuống giường, chuông cửa liền vang lên.
Anh vừa nghe điện thoại vừa đi đến cửa, cửa mở ra, Tô Tuyết cầm theo bữa sáng đang đứng bên ngoài.
Tô Tuyết nhìn áo ngủ màu đen trên người Cố Tùy thì kinh ngạc, nếu người không biết tình huống sẽ cho rằng Hứa Khuynh và Cố Tùy