Edit: Sơn Tra
Đêm dài.
Phòng bệnh trong bệnh viện cũng vô cùng an tĩnh, Hứa Khuynh ngồi dựa ở sô pha ngủ say.
Chị Tiêu đi lên, kéo chăn đắp cho Hứa Khuynh, lúc này, cửa phòng bệnh bị gõ vang.
Chị Tiêu vừa quay đầu lại, liền đối diện với người đàn ông cao lớn trước cửa.
Cố Tùy xoa xoa giữa mày, đi đến, thấp giọng: "Ngủ rồi sao?"
Chị Tiêu buông chăn, đứng sang một bên, nói: "Đúng vậy, tôi vừa ra khỏi nhà vệ sinh đã thấy cô ấy ngủ rồi."
Cố Tùy gật đầu, đi lên, khom lưng nhìn người phụ nữ trên sô pha.
Trong tay Hứa Khuynh còn nắm di động, cả người nghiêng ngả, nghiêng đầu nằm, lông mày để trên tay vịn, mái tóc dài xõa tung trên vai, cô còn vô thức cọ cọ lên tay vịn.
Cố Tùy cong khóe môi, cúi người ôm cô lên, nói: "Tôi mang cô ấy trở về."
"Được, cô ấy còn chưa có tắm rửa đấy." Chị Tiêu nhắc nhở.
Cố Tùy: "Phiền cô đưa di động của cô ấy cho tôi."
"Được." Chị Tiêu nói xong, cầm lấy di động đưa cho Cố Tùy.
Cố Tùy lấy được di động thì xoay người đi ra ngoài, chị Tiêu vội vàng đi cùng, Cố Tùy liếc mắt nhìn La Tố đang ngủ say trên giường bệnh, thấp giọng: "Cảm phiền chị Tiêu chăm sóc tốt cho mẹ vợ tôi."
Chị Tiêu: "Được, yên tâm đi."
Cố Tùy gật đầu, đi ra cửa.
Hứa Khuynh ở trong lồ|\|g ngực vẫn luôn ngủ say, hơn nữa còn cọ cọ lên cánh tay anh, cọ cọ một lúc liền mơ màng tỉnh.
Cô nâng mắt nhìn chiếc cằm cương ngạnh của người đàn ông, sau đó ngẩng đầu nhìn đến thang máy, lẩm bẩm: "Anh tan làm rồi sao?"
Cố Tùy nghe thấy cô hỏi, "ừ" một tiếng.
Hứa Khuynh lại cọ cọ vào cánh tay anh, duỗi tay câu lấy cổ anh.
Cố Tùy thấy cô như vậy, ít nhiều thở ra một hơi, thật sự sợ cô vẫn nhớ kĩ chuyện của Văn Diệu.
Rất nhanh, thang máy xuống tới dưới lầu.
Trợ lý Trần lái xe tới, dừng ở trước cửa bệnh viện, lại xuống xe mở cửa.
Cố Tùy khom lưng đưa Hứa Khuynh vào trong, Hứa Khuynh tỉnh táo hơn, sau khi buông tay liền ngả người ra phía sau ngáp một cái.
Cố Tùy cũng đi theo vào trong xe, Hứa Khuynh dựa vào lưng ghế nhìn anh.
Cửa đóng lại xong, Cố Tùy duỗi tay đến ôm cô vào trong lồ|\|g ngực.
"Ngủ tiếp đi."
Hứa Khuynh dựa vào vai anh, đầu ngón tay khảy lên cổ áo anh.
Cũng chưa nói ngủ hay không ngủ.
Cố Tùy rũ mắt nhìn cô một lát, trong lòng ít nhiều cũng có chút thấp thỏm.
Ngay khi cho rằng Hứa Khuynh sẽ hỏi đến chuyện của Văn Diệu, Hứa Khuynh lại ngủ mất.
Cố Tùy nhướng mày: "...."
Vài giây sau, anh cúi đầu hôn l3n đỉnh đầu Hứa Khuynh.
Trợ lý Trần an tĩnh mà lái xe, nghe thấy tiếng cười của ông chủ nhà mình, chỉ cảm thấy trong ánh mắt ông chủ chỉ có mỗi Hứa Khuynh.
Xe đi thẳng đến tiểu khu Hinh Nguyệt, bên này vẫn còn một vài phóng viên, nhưng phần lớn đã được dọn sạch.
Một chiếc xe khác dừng lại, một đám vệ sĩ thân cao mét tám bước ra, ngăn trước mặt mấy phóng viên kia, hơi mang chút ý tứ cảnh cáo.
Trợ lý Trần mở cửa xe.
Cố Tùy ôm Hứa Khuynh xuống xe, đám phóng viên thấy thế nháy mắt như được tiêm máu gà, nháo nhào muốn đi lên phía trước nhưng lại bị đẩy trở về, vì vậy chỉ có thể nhấc máy ảnh lên, rải rác mà chụp chút hình ảnh, mà người đàn ông ôm cô gái trong lồ|\|g ngực đi vào tiểu khu thần sắc lạnh lùng, cũng không quay đầu lại.
Khí thế cường đại, có chút "người sống chớ đến gần".
Các phóng viên chụp được một ít, nhưng kỳ thật bị vệ sĩ ngăn cản, cơ bản cũng không chụp đến cái gì, có chút nhụt chí.
Trợ lý Trần đi lên, nhắc nhở: "Ông chủ của chúng tôi không thích để lộ quá nhiều ảnh riêng tư ra ngoài, phiền mọi người giao ảnh chụp cho tôi, cảm ơn."
Trực tiếp duỗi tay.
Những phóng viên này sửng sốt, sôi nổi nhìn trợ lý Trần.
Trợ lý Trần không có biểu tình gì, thoạt nhìn không kể đến tình người, trợ lý tổng tài Lăng Thịnh, khí thế cũng lớn hơn người bình thường nhiều.
Các phóng viên lúc này mới phản ứng lại, ông chủ Lăng Thịnh nếu muốn lộ ra với bên ngoài liền sẽ tiết lộ, giống như ảnh chụp mà Lăng Thịnh Official đã đăng tải, nhưng nếu không muốn, ai cũng đừng mơ mà phát tán.
Mấy năm nay cơ bản đều như thế.
Trợ lý Trần: "Làm phiền rồi."
Nho nhã lễ độ, nhưng chân thật đáng tin.
Cuối cùng một đám phóng viên chỉ có thể trực tiếp giao ảnh chụp ra thì trợ lý Trần mới chịu để họ đi.
Cố Tùy người này xưa nay đã như vậy, không thích sinh hoạt cá nhân bị phơi bày ra ngoài, chỉ cần nói rõ quan hệ cùng Hứa Khuynh là được, việc tiếp theo nếu không được anh ấy gật đầu, đều không thể tùy ý làm bậy.
Người trong giới đầu tư, không giống minh tinh trong giới giải trí.
*
Nhà của Hứa Khuynh bên này nhỏ hơn nơi đó của Cố Tùy rất nhiều, chỉ có hai phòng một sảnh, phòng khách cũng không lớn, chỉ có một cái cửa sổ, ban công cũng không có.
Cố Tùy vừa vào cửa, liền đặt Hứa Khuynh lên sô pha, Hứa Khuynh tỉnh dậy, cô mở mắt ra liền ôm lấy cổ anh.
Cố Tùy sửng sốt: "Tỉnh rồi sao?"
Hứa Khuynh gật đầu: "Ừ."
Cố Tùy duỗi tay vuốt ve dọc theo mái tóc Hứa Khuynh, đầu ngón tay câu lấy tóc cô, nói: "Vậy em đi tắm rửa đi, có muốn ăn khuya không?"
Hứa Khuynh: "Muốn."
"Anh đi nấu?" Anh hôn lên giữa mày cô, thanh âm trầm thấp.
Hứa Khuynh suy nghĩ một chút, nói: "Để em nấu, anh đi tắm rửa đi, trên người có mùi thuốc lá."
"Có sao?" Cố Tùy kéo cổ áo lên ngửi một cái.
Hứa Khuynh đột nhiên cọ lên phía trên, hôn lên cổ anh.
Cố Tùy giật mình, yết hầu bị Hứa Khuynh ngậm lấy, cô nói: "Có đó."
Cố Tùy nhướng mày.
Đầu ngón tay cởi nút áo: "Vậy dứt khoát ăn em trước thôi."
Hứa Khuynh: "Ăn ăn ăn, anh chỉ biết có ăn."
Cố Tùy: "....."
Vài giây sau, anh mỉm cười lấp kín môi cô: “Ăn, ăn chứ."
Nói xong liền đè cô xuống sô pha, Hứa Khuynh ngẩng cổ, ôm lấy cổ anh, đang giữa lúc hôn nhau say đắm thì bụng Hứa Khuynh đột nhiên kêu lên mấy tiếng "ọc ọc ọc", tiếp theo, lại tới thêm mấy tiếng.
đ
Hứa Khuynh: "....."
Cố Tùy ngậm lấy môi cô, duỗi tay xoa bụng cô, ghé sát bên tai cô: "Đói bụng rồi."
Hứa Khuynh đỏ mặt đẩy anh ra.
Cố Tùy đứng lên, cởi bỏ một ít nút áo, lại cúi đầu hôn lên môi cô, nói: "Vẫn là nên ăn chút đi, anh đi nấu, em tắm rửa trước đi."
"À à à."
Hứa Khuynh nhìn da thịt bên trong cổ áo anh, đứng dậy xoay người đi vào phòng ngủ chính, cầm lấy áo ngủ trực tiếp đi tắm rửa, thuận tiện rửa mặt, gội đầu, ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương, đuôi mắt toàn là quyến rũ.
Hứa Khuynh rũ mắt cười, đóng cửa bắt đầu tắm rửa.
Tắm rửa xong xuôi tinh thần sảng khoái hơn rất nhiều, Hứa Khuynh lau tóc đi ra, vừa đến phòng ngủ chính đã nghe thấy trong phòng bếp có âm thanh, cô bước ra, đi đến cửa phòng bếp.
Cố Tùy làm mì trộn tương, anh đang cầm đũa đảo trộn mì.
Hứa Khuynh trát tóc lên, đi vào, từ phía sau ôm lấy eo anh.
Cọ cọ.
Cố Tùy dừng động tác một lúc mới nói: "Không sấy khô tóc sao?"
Hứa Khuynh: "Một lát nữa."
Lẳng lặng mà ôm lấy tấm lưng dày rộng, có lực của người đàn ông.
Lúc này, di động của Cố Tùy vang lên, Hứa Khuynh giống như đột nhiên tỉnh lại, nói: "Anh có điện thoại kìa."
"Lấy giúp anh đi."
Hứa Khuynh "ồ" một tiếng, buông ra, theo sau đi ra hướng phòng khách, Cố Tùy có hai chiếc di động, đi làm đồ ăn khuya nên thuận tiện để cả hai di động trên mặt bàn.
Một chiếc là cá nhân, một chiếc là cho công việc.
Lúc này vang lên chính là chiếc di động dành cho công việc, Hứa Khuynh cầm lấy, đi đến phòng bếp đưa cho Cố Tùy.
Cố Tùy nhận lấy, thuận tiện bắt máy.
Nhưng lại là cuộc gọi video.
Vẻ mặt không có ôn nhu như khi đối mặt với Hứa Khuynh mà trở nên lạnh lùng, video kết nối, người bên kia nhìn thấy Cố Tùy đang nấu cơm thì kinh ngạc: "Ông chủ, ngài đang bận sao?"
Cố Tùy: "Ừ."
Đầu bên kia là một trong những chủ quản cấp cao trong cuộc họp sáng nay.
Dừng một chút, nói: "Có quấy rầy đến ngài hay không?"
Cố Tùy: "Có việc gì cứ nói."
"À, như vậy…" Lời nói còn chưa nói xong, liền nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp chen lên phía trước muốn lấy đôi đũa của Cố Tùy, Cố Tùy nâng tay ôm người kia vào lòng thấp giọng: "Để anh, em mau sấy khô tóc đi."
Quả thực nháy mắt thay đổi sắc mặt.
Vị chủ quản cấp cao kia: "....."
Hứa Khuynh nâng mắt nhìn Cố Tùy: "Cứ để em, anh ra ngoài nghe điện thoại đi."
Cố Tùy híp mắt, giơ di động lên, vị chủ quản cấp cao kia liếc nhìn qua.
Chủ quản cấp cao: "...!Ông chủ, tôi cúp máy trước, mấy phút nữa gọi lại cho ngài được không?"
Cố Tùy: "Gửi email."
"Được rồi." Nói xong, đầu bên kia lập tức cúp máy.
Cố Tùy ném điện thoại sang một