Trong lúc nhất thời, hình ảnh trong phòng khách có chút buồn cười, Hứa Khuynh được Cố Tùy đỡ lấy, nâng cằm, bình tĩnh nhìn Cố Tùy.
Đôi mắt trong thấu kính của Cố Tùy quét khắp khuôn mặt cô, trong khoảng thời gian này, bận tới nỗi cho dù có gọi video cũng chỉ là vội vàng liếc nhìn cô một cái mà thôi.
Đầu ngón tay anh bóp cằm cô, nâng lên.
"Gầy rồi."
Hứa Khuynh: "Béo, gầy chỗ nào chứ."
"Để anh nhìn xem." Tay anh đi xuống, muốn bóp eo cô.
Hứa Khuynh liếc thấy Ngô Thiến còn đang ngọ nguậy dưới chân, cô nắm lấy, chặn lại bàn tay to của Cố Tùy.
Lương Kiều nhìn Ngô Thiến như vậy, cảm thấy có chút đáng thương, dù sao thì chỗ cô nàng ngã xuống cũng vô cùng gần chỗ của Hứa Khuynh và Cố Tùy, hai người kia anh anh em em nói mấy câu, cô nàng cơ bản đều có thể nghe được.
Lương Kiều lập tức tiến lên phía trước đỡ Ngô Thiến đứng dậy, Ngô Thiến bẹp miệng nói với Lương Kiều: "Cảm ơn, vô cùng cảm ơn cô."
Lương Kiều nhịn cười.
Ngô Thiến đứng lên, nhìn về phía Hứa Khuynh và Cố Tùy, đặt biệt là Cố Tùy, lẩm bẩm gọi: "Cố Tùy."
Cố Tùy nhướng mày, vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt giống như thanh kiếm sắc bén.
Ngô Thiến đã lãnh hội qua sự lạnh nhạt, không kiên nhẫn của anh, nhưng lạnh nhạt lại mang theo lệ khí như thế vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Cô nàng chỉ cảm thấy đau lòng, đang nghĩ ngợi xem trong khoảng thời gian qua mình đã làm gì mà khiến anh như vậy.
Nghĩ ngợi, đột nhiên nghĩ đến cuộc điện thoại ngày đó, chính là chuyện đồng tính nữ.
Đau lòng nháy mắt biến mất, ẩn ẩn có ý đồ khiêu khích, cô nàng ôm ngực nói: "Khuynh Khuynh, tôi ngã đau qua đi…"
Dáng vẻ Ngô Thiến nhìn có chút chật vật, đầu tóc hỗn loạn.
Hứa Khuynh cảm thấy có chút đáng yêu, lại có chút đau lòng, duỗi tay muốn sờ đầu cô nàng.
Tay đến giữa không trung thì bị Cố Tùy nắm lại, kéo đến chỗ anh.
Dáng vẻ phòng bị này đã bị Ngô Thiến nhìn thấy, quả nhiên, quả nhiên!!! Anh xem cô nàng là tình địch, không làm được bạn gái thì làm t ình địch, cho anh tức chết, cảm giác này cũng khá tốt.
Vẻ mặt của Ngô Thiến càng tủi thân.
Hứa Khuynh nghiêng đầu liếc nhìn Cố Tùy.
Cố Tùy cắn chặt khớp hàm.
Cánh tay Hứa Khuynh chuyển động, muốn rút ra, bị Cố Tùy nắm chặt lấy, anh híp mắt, cười lạnh nói: "Cũng không đến mức phải đi bệnh viện, nếu muốn, anh sẽ gọi 120 giúp em, Ngô Thiến."
Ngô Thiến: "....."
Chết tiệt.
Hứa Khuynh cũng phát hiện lần này thái độ của Cố Tùy đối với Ngô Thiến quả thật là đến mức chán ghét, cô có chút không hiểu, bình tĩnh mà nhìn Cố Tùy, ánh mắt kia chính là anh cũng không biết xấu hổ mà nói người khác.
Cố Tùy nhìn về phía cô.
Nửa giây sau, anh dời tầm mắt, hung hăng kéo cổ áo xuống.
Máy quay đang ở ngay bên cạnh quét qua khuôn mặt của Cố Tùy, có thể thấy người đàn ông cường thế này thế mà lại mang theo chút lúng túng.
Lương Kiều lập tức hóa giải bầu không khí, cười nói: "Hứa Khuynh, nếu không, đưa chồng cô đi xem phòng đi."
Hứa Khuynh gật gật đầu: "Được."
Nói xong, cô khom lưng muốn xách vali hành lí, tay lại bị Cố Tùy giữ chặt, anh đổi tay nắm, một tay khác cầm lấy vali hành lí.
Khóe môi Hứa Khuynh giật giật, nắm tay người kia đi về phía hành lang bên kia, vừa mới bước đến hành lang, cửa phòng của Hứa Khuynh mở ra, Giang Lâm Nhã mang theo chút buồn ngủ ngáp một cái bước ra.
Cô ta vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy người đàn ông sau lưng Hứa Khuynh.
Cô ta sửng sốt, chút buồn ngủ cũng không còn.
Mà người đàn ông nọ cũng không thèm liếc nhìn cô ta lấy một cái, chỉ lo rũ mắt nhìn Hứa Khuynh, khóe môi cong lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng nhéo ngón tay Hứa Khuynh.
Hứa Khuynh cũng nhìn thấy Giang Lâm Nhã, cười nói: "Tỉnh rồi sao?"
Giang Lâm Nhã mím môi, cười cười: "Ừ, vừa mới tỉnh."
Ánh mắt cô ta lơ đãng mà nhìn về phía người đàn ông sau lưng Hứa Khuynh.
Người nọ cũng nhìn theo tầm mắt của Hứa Khuynh, thờ ơ liếc một cái, hoàn toàn không dừng trên người cô ta nửa phút.
Giang Lâm Nhã lại bởi vì khí thế cường thịnh kia mà nhớ tới chuyện mình nhấn like bài viết bôi đen Hứa Khuynh trên Weibo, trong lòng hoảng hốt.
Chờ bọn họ đi ngang qua, Giang Lâm Nhã quay đầu nhìn lại.
Vừa lúc người đàn ông cao lớn cúi người kéo Hứa Khuynh vào trong ngực.
Cũng không biết anh nói cái gì, thấp giọng cười, thanh âm mang theo cưng chiều cùng vui vẻ, tiếng cười truyền đến, Giang Lâm Nhã giống như bị sét đánh chạy trốn ra phòng khách.
*
Quẹo qua còn có một cái hành lang, cuối hành lang chính là phòng của Cố Tùy, đẩy cửa bước vào, cũng là hai giường, nhưng rõ ràng là lớn hơn so với phòng của Hứa Khuynh cùng Giang Lâm Nhã, trong phòng còn có một bàn làm việc đơn giản.
Hứa Khuynh ngồi xuống giường, nhìn anh nói: "Đến lúc đó có khả năng sẽ ở cùng phòng với người khác, anh quen sao?"
Cố Tùy tùy ý liếc nhìn, duỗi tay cởi bỏ nút cổ áo sơ mi, đi đến trước mặt Hứa Khuynh, rũ mắt nhìn cô, Hứa Khuynh chống tay ra sau.
Cố Tùy cúi người, lấp kín môi cô.
Hứa Khuynh theo bản năng ngửa đầu, đầu lưỡi câu triền, phát ra chút âm thanh.
Cố Tùy hơi rời đi một chút, hôn lên đôi môi ẩm ướt của cô một cái, nói: "Em ở cùng với anh không phải được rồi sao?"
Hứa Khuynh: "Không được, giường ngủ đều là cố định."
"Vậy thôi."
Cố Tùy đứng dậy, ngồi trở lại chiếc giường đối diện, đối mặt với Hứa Khuynh, hai tay tùy ý đáp lên đùi.
Hứa Khuynh cũng ngồi thẳng dậy, khảy tóc, híp mắt nhìn anh: "Sao giấy hôn thú lại có thể ở chỗ của ông nội?"
Nếu cô không đoán sai.
Giấy hôn thú hẳn là ở biệt thự Giang Loan của Cố Tùy.
Đầu ngón tay Cố Tùy xoa mi tâm, nói: "Lúc tin tức bị truyền ra, ông nội liền mang theo vệ sĩ xông vào Giang Loan bên kia đoạt mất, dì giúp việc đang quét dọn cũng bị dọa sợ, sau khi ông cướp được thì gọi điện thoại cho anh, nói nhân cơ hội này giúp chúng ta công khai."
"Anh bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, nhất thời cũng không đoái hoài đến."
Nói xong, anh nhìn Hứa Khuynh.
"Em muốn anh bồi tội như thế nào đây?"
Hứa Khuynh mím môi, có chút nghi ngờ tính chân thật trong lời nói của anh, dù sao tính tư mật ở Giang Loan rất lớn, muốn vào cũng không dễ dàng như vậy, mang theo vệ sĩ, nếu không có sự cho phép của chủ nhân biệt thự, bảo vệ của tiểu khu đã sớm bao vây.
Cố lão gia tử có thể thành công nhanh như vậy sao?
Cố Tùy có ngàn vạn biện pháp ngăn cản, nhưng hình như anh không có ra tay.
Hứa Khuynh "chậc" một tiếng, khảy tóc nói: "Anh cảm thấy em sẽ tin sao?"
Cố Tùy nhướng mày.
Bốn mắt nhìn nhau.
Vài giây sau, Cố Tùy chịu thua trước, anh cười nói: "Ừ, là do anh sơ sẩy mới để cho ông nội có cơ hội."
"Em không thể phạt ông được, vậy thì cứ phạt anh đi."
Gián tiếp thừa nhận anh cũng có chút tâm tư trong chuyện này, anh cũng muốn công khai giấy hôn thú với mọi người, bởi vì đây là cách tốt nhất khiến bọn họ phải câm miệng.
Lúc ấy áp hot search đã vô dụng, nếu không phải vì muốn xử lý Tần đổng, Cố Tùy đã có thể kiện hết đám antifan đó, một người cũng không tha.
Hứa Khuynh: "Anh cảm thấy em phải phạt anh như thế nào đây, Cố tổng?"
Cố Tùy vuốt quần, giây tiếp theo, quỳ một gối xuống.
Bởi vì khoảng cách giữa hai giường rất gần, khi anh quỳ xuống cũng cách Hứa Khuynh rất gần.
Hứa Khuynh rũ mắt nhìn anh.
Cố Tùy: "Dùng miệng?"
Hứa Khuynh ngay tức khắc đỏ mặt, đưa mắt nhìn ánh sáng bên ngoài: "Làm cái gì đâu không."
Cố Tùy cười nhẹ một tiếng, duỗi tay, chế trụ cổ Hứa Khuynh, ngửa đầu lấp kín môi cô.
Hứa Khuynh chống tay lên giường, cúi đầu cùng anh hôn môi.
Ánh mặt trời vừa lúc chiếu lên trên người bọn họ.
Mười ngón tay đan chặt.
*
Bây giờ vẫn đang ghi hình, Hứa Khuynh không có biện pháp ở lâu trong phòng, cô đùa nghịch cổ áo của Cố Tùy, nói: "Anh nghỉ ngơi một lát đi, em phải ra ngoài trông tiệm, buổi tối muốn ăn cái gì?"
Cố Tùy ôm lấy eo cô, môi mỏng dán l3n đỉnh đầu cô: "Anh ăn gì cũng được."
Hứa Khuynh: "Ừ, vậy nghỉ ngơi đi."
Mới vừa xử lý xong những chuyện kia, thoạt nhìn anh vẫn có chút mệt mỏi, giữa mày nhíu lại, nhìn như vậy chỉ thấy rợn người.
Hứa Khuynh nâng cằm hôn lên khóe môi anh, sau đó mới bước xuống giường.
Cố Tùy nhẹ buông tay, anh cũng ngồi dậy, uốn gối, tay đáp ở chân dài, nhìn cô.
Hứa Khuynh ngẩng đầu lên cột tóc: "Tạm biệt."
Nói xong, cô mở cửa đi ra ngoài, cũng thuận tiện đóng cửa lại, máy quay trong phòng đều đã tắt khi bọn họ bước vào, nhưng máy quay ở trước cửa thì vẫn còn.
Hứa Khuynh quẹo vào phòng khách.
Vài người đang ngồi trên thảm nói chuyện phiếm, ăn hạt dưa, vừa ngẩng đầu liền sôi nổi mỉm cười, đặt biệt là Đàm Hoan, cô chống cằm, cười nói: "Cố tổng vừa bận rộn xong đã chạy đến tìm cô đó nha."
Hứa Khuynh mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh Ngô Thiến.
Ngô Thiến ôm chặt cánh tay Hứa Khuynh, nói: "Tối nay chúng ta ăn gì đây? Vị tiểu ca kia sẽ trở về ăn cơm sao?"
Hứa Khuynh dựa vào sô pha, cầm sách lật xem: "Mọi người muốn ăn cái gì?"
Vốn dĩ đêm nay là Lương Kiều đứng bếp, nhưng Lương Kiều tội gì cầm được mà không nhờ người gãi lưng, nói: "Phòng bếp tối nay nhường cho Hứa Khuynh đi, vợ chồng bọn họ khó có dịp gặp nhau, nhường Hứa Khuynh thể hiện tài năng."
Hứa Khuynh ném cho Lương Kiều một cái gối ôm.
"Muốn lười biếng cứ việc nói thẳng."
Ngô Thiến cũng đi theo Hứa Khuynh, duỗi tay chọc Lương Kiều.
Giang Lâm Nhã bên cạnh đột nhiên nói: "Hứa Khuynh, nếu không để lát nữa tôi đến giúp cô, mấy ngày nay tôi cũng chưa từng vào phòng bếp."
Hứa Khuynh nhìn về phía Giang Lâm Nhã.
Giang Lâm Nhã cũng nhìn Hứa Khuynh, có vẻ khá thành khẩn.
Đàm Hoan kéo gối ôm, nói: "Lâm Nhã, quên đi, tôi sợ cô sẽ đốt luôn phòng bếp mất."
Ngô Thiến hùa theo gật đầu: "Đúng vậy, đúng vậy."
Giang Lâm Nhã: "...!À."
Cô ta mỉm cười gượng gạo.
Hơn bốn giờ chiều, mấy người đi ra ngoài làm cỏ, xong việc trở về, Hứa Khuynh liền chui vào phòng bếp, trong tủ lạnh vẫn còn rau và thức ăn mua ngày hôm qua.
Hứa Khuynh đeo tạp dề, bắt đầu chọn thức ăn.
Cũng đồng thời, những người trong khách đang bận rộn sắp xếp bàn ăn, Lương Kiều lấy ra nhiều loại rượu, chuẩn bị cả dụng cụ pha chế, dự định tối nay sẽ có một bữa cơm kiểu Tây.
Một bóng người từ hành lang bên kia đi tới.
Ngô Thiến là người đầu tiên phát hiện ra Cố Tùy, cô nàng thở dài một tiếng: "Cố Tùy."
Mấy người còn lại cũng quay đầu nhìn sang.
Người đàn ông cao lớn mới vừa tỉnh ngủ không bao lâu, đuôi lông mày mang theo một chút lười nhác, áo sơ mi cũng không ngay ngắn như lúc mới đến, có chút nhăn nhúm, cổ áo sơ mi hơi mở rộng.
Đứng ở chỗ đó, thật giống như một thiếu gia phong lưu.
Đàm Hoan xem như lần đầu tiên nhìn thấy Cố Tùy, nháy mắt hiểu rõ lí do vì sao cho dù trước đây người đàn ông này không lộ mặt vẫn có không ít nữ nghệ sĩ chú ý đến anh ta.
Cũng càng hiểu lí do vì sao sau khi fan xem xong tiết mục 《 Chúng ta yêu nhau đi 》 đã ngay lập tức lập cho anh ta siêu thoại « Cố Hành », cho dù sau này cũng không thấy anh ta xuất hiện nữa.
"Cô ấy đâu?" Cố Tùy xắn tay áo, giọng nói trầm thấp, vừa mở miệng ra đã lo tìm Hứa Khuynh.
Đàm Hoan hoàn hồn, đang muốn nói chuyện.
Giang Lâm Nhã chen ngang, chỉ vào phòng bếp, nói: "Cô ấy ở phòng bếp."
Cố Tùy gật gật đầu.
Chân dài xoay người từ cuối ghế sô pha đi về phía sau nhà bếp ngoài ban công.
Đàm Hoan theo bản năng liếc nhìn Giang Lâm Nhã, Giang Lâm Nhã đang cúi đầu sửa sang lại bàn ghế.
Mà Ngô Thiến