Đến lầu hai, những người khác đã ngồi vào bàn, đồ nướng và hoành thánh đa được dọn lên. Có năm sáu người đang ngồi xung quanh chiếc bàn tròn, bọn họ đều mặc đồng phục, hoàn toàn khác biệt với những người khách trong đại sảnh.
Viên Trĩ nhìn thấy bạn trai mình trước tiên, cô ấy chạy lại hôn anh, mấy người xung quanh đều “xuỳ” một tiếng.
Cô ấy kéo Châu Cẩm đến bên cạnh, giới thiệu với mọi người: “Đây là bạn thân của tớ, Châu Cẩm. Cậu ấy không những xinh đẹp mà thành tích học tập còn rất tốt, vẫn luôn xếp hạng nhất ở lớp.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Châu Cẩm mỉm cười chào hỏi mọi người, trong chốc lát bầu không khí trở nên náo nhiệt.
Thực ra Châu Cẩm và Viên Trĩ đã chơi chung với nhau từ năm lớp mười, những năm nay đều học chung một lớp. Những người bạn của cô ấy Châu Cẩm đã quen biết hết cả rồi. Mà những người hôm nay là bạn học của bạn trai mới Viên Trì, cô mới gặp lần đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Châu Cẩm không ngồi gần Viên Trĩ, mà được cô ấy xếp cho ngồi cạnh một bạn học sinh nam.
“Lâu không gặp, trước đây bọn mình đi chơi, mà cậu không đến.” Bạn nam nghiêng đầu bắt chuyện với cô.
“Nghỉ hè tớ có hơi bận, phải ở nhà ôn bài.” Châu Cẩm mỉm cười, vuốt tóc con bên mặt ra sau tai.
Chắc vì ban nãy chạy vội quá nên đôi má cô đã trở nên ửng hồng, không còn vẻ trắng bệch kia nữa.
Lúc trước Viên Trĩ mời mọi người đi hát ở KTV, trong đó có bạn nam này. Châu Cẩm và cậu ấy chẳng nói được mấy câu, nên không tính là quen biết.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đây là lần đầu tiên Châu Cẩm ăn chung với chúng ta. Phương Hách Hiên, cậu phải chăm sóc tốt cho bạn tớ đó.” Viên Trĩ ở một bên cười đùa.
Câu nói này rất mờ ám, những người khác giả vờ hùa theo.
Lúc này, Chung Nghiên Tề đi lên lầu hai. Một tay anh xách nước ngọt, tay còn lại thì kẹp điếu thuốc. Thân hình cao lớn đứng ở một góc, khiến không gian trên lầu hai trở nên bí bách.
Chắc vì trời nóng nên anh đã đổi sang chiếc