Bên này đang nhỏ giọng bàn luận, còn bàn bên cạnh không biết tại sao đột nhiên lại trở nên lớn tiếng.
Châu Cẩm liếc mắt nhìn, có vài người đàn ông đã uống say ngà, vẻ mặt khó đoán, lời nói dần mất đi phép tắc, những câu nói tục tĩu được phát ra từ miệng bọn họ.
Cô đang muốn di chuyển ánh nhìn, chỉ thấy khuôn mặt người đàn ông có phần trẻ trung hơn đỏ bừng, vớ lấy chai nước chỉ về phía người đàn ông trung niên: “Con mẹ mày, mày nói ai thế?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau đó dùng sức ném chai rượu qua, tiếng thuỷ tình vỡ nát vang bên tai.
Bầu không khí trên bàn khó mà hoà hoãn được, trong chốc lát trở nên hỗn loạn. Hai người đàn ông bắt đầu động tay động chân đánh nhau.
Châu Cẩm chợt ngây người, khi cô phản ứng lại thì muốn trốn tránh theo bản năng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Những người khác thi nhau đứng dậy lùi về phía góc tường.
Một vở kịch ồn ào đang diễn ra, xung quanh vẫn còn rất nhiều thực khách đứng xem kịch hay. Châu Cẩm đứng gần nhất, cô đứng ở bên ngoài cùng.
Vào lúc cục diện khó khống chế, một chiếc ghế được ném tới, theo đó một trận gió lướt qua, đúng lúc đập trúng bắp chân của người đàn ông trẻ tuổi.
Người đàn ông kêu lên đau đớn, anh ta đè người đàn ông trung niên lên bàn, chén dĩa bị đụng ngã, “loảng xoảng” rơi đầy xuống đất.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ghế ngã đổ trên đất.
Người đàn ông trẻ tuổi khí thế hừng hực quay đầu, ánh mắt hung dữ, mở miệng mắng nhiếc: “Mẹ kiếp, mày là thằng nào!”
Dưới ánh đèn hoàng hôn, Chung Nghiên Tề đứng đó xoay cổ tay, nghe anh ta nói thì khẽ chau mày. Sau đó anh phì cười hệt như đang nghe một câu chuyện nào đó rất buồn cười.
“Tao?” Chỉ một chữ ngắn gọn, giống như đang thắc mắc.
Chất giọng anh khàn đặc, nhưng trong không gian chật hẹp của lầu hai lại rất có khí thế.
Vẻ mặt Chung Nghiên Tề lạnh nhạt, ánh mặt chậm rãi lướt qua đám người, chạm phải ánh mắt của Châu Cẩm ở ngoài rìa trong thời gian ngắn ngủi.
Chỉ trong chốc lát, Châu Cẩm bỗng cảm thấy lạnh sống lưng, trong lòng khẽ co rút lại theo bản năng.
“Cút đi cho tao.” Anh không có nhẫn nại, lại nở nụ cười, khoé miệng cong lên khiến người ta cảm thấy sợ hãi trong lòng.
Đám học sinh cũng là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ này của Chung Nghiên Tề, bọn họ cũng không biết nên làm gì.
Người đàn ông trung niên đánh nhau kia dù gì cũng đã lớn tuổi,