Thực ra vết thương của Châu Cẩm không lớn, không đến nỗi phải khâu lại, đi bệnh viện cũng chỉ để bôi thuốc băng bó là về được rồi.
Sau khi đã lấy xong thuốc cũng đã gần mười hai giờ đêm, đại sảnh bệnh viện khôi phục lại sự tĩnh lặng, càng thêm trống vắng.
Châu Cẩm không biết nói gì, bèn im lặng đi theo phía sau Chung Nghiên Tề, một trước một sau đi ra khỏi bệnh viện.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chung Nghiên Tề rất cao, Châu Cẩm ở phía sau nhìn anh, cảm thấy có lẽ bản thân đứng thẳng người mới chỉ đụng được đến bả vai anh mà thôi.
Anh không hề ốm yếu, chiếc cổ thon dài, thân hình vạm vỡ. Gió thổi từ phía sau đến, chiếc áo dính chặt vào lưng anh.
Châu Cẩm nhìn đến mất hồn, không để ý đến người phía trước đã dừng lại, trực tiếp đụng thẳng vào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi cái trán tiếp xúc với mảng da ấm nóng kia, dường như đôi gò má cũng đã bị lây nhiễm rồi.
Chung Nghiên Tề quay đầu hỏi cô: “Cô về trễ vậy không sao chứ?”
Đôi mắt anh trắng đen rõ ràng, anh cứ như vậy mà nhìn qua, dưới bóng cây lay động, con ngươi càng thêm đen tối.
Câu nói này khiến Châu Cẩm ngẩn người.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô mở màn hình điện thoại, vẫn không nhận được tin nhắn và cuộc gọi nhỡ nào.
Trên thực tế, vào giờ từ học buổi tối mẹ đã gửi một tin nhắn cho cô. Bà ấy nói em trai đánh nhau với người ta xong thì bỏ chạy rồi, bà ấy và ba cô đang cùng cảnh sát đi tìm người, tối nay chắc sẽ không về được.
Em trai của Châu Cẩm, Châu Gia Hạo, cái tên có ý nghĩa là “gia đình giàu có”.
Cậu là học sinh lớp mười, cũng đang theo học ở Dịch Sơn Nhị Trung.
Từ nhỏ đã được nằm trong hũ mật có tên là “nuông chiều” mà trưởng thành, nhưng cậu lại chỉ biết đánh nhau, bắt nạt kẻ yếu, trốn học yêu đương, không có chuyện ác nào là không làm.
Châu Cẩm vô cùng chán ghét người em trai này, nhưng vẫn phải nhường đường cho sự tuỳ hứng và ngỗ nghịch của cậu.
Cô chợt dựng thẳng lông mày, sự chán ghét hiện rõ trong ánh mắt, dường như không muốn nhắc về nó nhiều thêm.
“Không sao.” Châu Cẩm mím môi cười: “Ba mẹ tôi…không để ý nhiều đến chuyện này.”
Châu Cẩm không hề muốn nhắc đến chuyện gia đình, đối với cô đó là nỗi xấu hổ bí mật nhất, không thể để người ngoài biết được sự nhếch nhác bên trong.
Nụ cười của cô không hề chạm đến khoé mắt, mà chỉ ở lưng chừng, cuối cùng đã biến mất không còn dấu vết.
Chung Nghiên Tề nhìn thấu sự che đậy trong lời nói của Châu Cẩm, nhưng anh không nói gì thêm, chỉ nhướng mày, tỏ vẻ đã hiểu.
*
Bệnh viện nằm ở phía Đông Nam của Dịch Sơn, nhưng căn nhà cũ kỹ của Châu Cẩm lại nằm ở phía Tây.
Đêm khuya nên xe cộ đi lại trên đường rất ít, tài xế