“Cảm ơn anh!”
Vừa mới ngồi xuống chỗ ngồi còn chưa kịp nóng mông, đột nhiên nghe được Lưu Mẫn Nghi đối với mình nói ra một câu như vậy, vẻ mặt của Trần Viễn không khỏi trở nên sững sờ.
“Cảm ơn tôi? Cảm ơn vì việc gì?!”
Trần Viễn thật sự không hiểu, mặc dù lần trước anh cũng đã giúp vị nữ cảnh sát xinh đẹp này đi điều tra đám người Tô Minh.
Nhưng lúc đó, ngoài một chút chuyện liên quan đến việc bắt giữ người trái phép của bọn họ, anh cũng không có điều tra ra được kết quả gì.
Lúc này, nghe Lưu Mẫn Nghi nói tiếng cảm ơn như vậy, có thể nói là Trần Viễn cảm thấy hết sức kinh ngạc.
“Tất nhiên là vì vụ án lần trước rồi.
Sáng hôm nay tôi vừa nhận được tin tức, cha con nhà họ Tô đang bị bắt tam giam về tội tham nhũng.
Đồng thời, con trai của bí thư tỉnh ủy Tô Minh cùng với đồng bọn của hắn đang bị điều tra về tội xâm phạm tình dục đối với trẻ vị thành niên.
Hơn nữa, theo một nguồn tin không chính thức mà tôi nhận được, đám người Tô Minh còn liên quan đến một vụ bắt cóc, giam giữ trái phép hai cô con gái của nhà họ Kiều.
Theo như những gì đang xảy ra, rất có thể nhóm người này sẽ bị kết án tù với hình thức rất nặng.
Chính vì thế, sáng hôm nay tôi đặc biệt mời anh ra đây để nói lời cảm ơn!”
Nghe Lưu Mẫn Nghi đem sự việc từ đầu đến cuối nói lại một lần.
Có thể nói, trong lòng Trần Viễn cảm thấy chấn động không thôi.
Mặc dù anh nghe nói qua, cha của Tô Minh là một người bà con xa trong dòng họ Tô ở thủ đô.
Nhưng nói như thế nào, một vị lãnh đạo cấp tỉnh cứ như vậy bị bắt đi.
Chẳng lẽ, nhà họ Tô ở thủ đô sẽ không có động tĩnh gì sao?
Giống như nhìn thấu được suy nghĩ ở trong lòng của Trần Viễn, lúc này Lưu Mẫn Nghi lại lần nữa nói tiếp.
“Kỳ thật, sau khi nghe được tin tức này tôi cũng rất kinh ngạc.
Dù sao, gia đình bọn họ thật sự có được thế lực chống lưng rất mạnh.
Nếu như hôm qua không phải ở trong thủ đô nhận được tin tức, nghe nói nhà họ Tô của bọn họ ở thủ đô gặp phải không ít phiền phức.
Lúc này, tôi cũng không dám chắc chắn đám người Tô Minh có thật sự bị xử lý hay không.”
Nghe đến đây, Trần Viễn đại khái cũng đoán được một hai.
Chỉ có điều, lúc này anh lại nhìn về phía Lưu Mẫn Nghi, với ánh mắt hết sức khác thường.
Theo như anh được biết, với tính cách của Lưu Mẫn Nghi, cũng không chỉ vì một chút thông báo này, mà cô ta lại trực tiếp đến tìm anh để gặp mặt, nói lời cảm ơn.
Còn không đợi cho Trần Viễn suy đoán linh tinh, lúc này Lưu Mẫn Nghi đã lần nữa mở miệng ra nói chuyện.
“Hôm nay tôi mời anh ra đây gặp mặt, ngoài việc muốn cảm ơn anh vì đã giúp đỡ cho tôi trong chuyện điều tra phá an.
Mấy hôm nữa, tôi sẽ trở lại thủ đo, rất có thể sẽ không bao giờ quay lại đây.
Thế nên, tôi muốn nói lời chia tay với anh.
Hy vọng, lần sau chúng ta ở thủ đô sẽ có cơ hội để gặp nhau.”
Nghe Lưu Mẫn Nghi nói đến chỗ này, Trần Viễn rốt cuộc cũng đã biết được lý do vì sao cô lại một mực muốn anh ra đây để gặp mặt.
Chỉ có điều, nhìn bộ dáng của Lưu Mẫn Nghi lúc này giống như không mấy vui vẻ.
Nhất thời, trong lòng Trần Viễn không khỏi nảy sinh nghi hoặc.
“Thế nào? Được trở về nhà rồi, tôi nhìn cô lại giống như không được vui?!”
“Ài…”
Không biết đang suy nghĩ đến thứ gì, sắc mặt của Lưu Thục Hiền có chút nặng nề, thở ra một hơi.
Qua hồi lâu, cô mới lần nữa đưa mắt nhìn lên, nhìn về phía Trần Viễn, hơi có chút bất đắc dĩ nói ra.
“Kỳ thật, chuyện này tôi cũng không cần thiết phải giấu anh.
Mấy tháng nữa, bố tôi chuẩn bị về hưu.
Ông ấy muốn tôi đem bạn trai về ra mắt.
Nhưng anh cũng biết rồi đó, tôi từ trước đến giờ đều bận rộn công việc.
Hơn nữa, đám đàn ông con trai đều là những kẻ đáng ghét, chẳng ai để tôi cảm thấy tin tưởng được cả.
Chính vì thế, lần này bị gia đình hối thúc, tôi cũng không biết phải trở về đối mặt với bọn họ như thế nào.”
Lần này, đến phiên Trần Viễn có chút kinh ngạc, mở trừng trừng hai mắt nhìn về phía Lưu Mẫn Nghi.
Quả nhiên, suy đoán của anh thật sự không sai, Lưu Mẫn Nghi hôm nay kêu anh đi ra gặp mặt, hơn phân nửa là có việc không thể giải quyết được.
Mà nhìn điệu bộ này của cô, anh lại hơi có mấy phần cảm giác quen thuộc.
“Cho nên?!”
“Tôi muốn anh giả làm bạn trai của tôi mấy hôm được không?”
…
Trần Viễn cũng không biết mình làm như thế nào lại có thể trở về nhà được.
Cũng may, lúc này trong nhà cũng không còn ai.
Lúc Trần Viễn trở về, Tiêu Hân Hân đã đi đến công ty.
Còn hai mẹ con bà Nhu đã không thấy tăm hơi từ lúc sáng sớm.
Có lẽ, lúc này Tiêu Lộ Lộ lại đang đàn đúm với đám bạn học nào đó ở ngoài đường.
Còn bà Nhu hơn phân nửa là đến mấy tiệm mỹ phẩm, spa để làm điều.
Chỉ có điều, không biết vì sao bố vợ của anh đối với người mẹ vợ này hơi có phần lạnh nhạt, đã rất lâu rồi còn không thấy ông ấy