“Vô dụng, tất cả các người đều là một lũ vô dụng.
Chỉ có một chút việc như vậy cũng làm không được, tôi còn nuôi các người để làm gì?!”
Ầm!
Ngồi ở trong phòng đọc sách theo phong cách cổ xưa, một người đàn ông trung niên khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, trên mặt lộ rõ giận dữ, còn đem tách trà ở trên tay đập xuống mạnh dưới đất, để cho mảnh vỡ văng lên tung tóe.
Mà lúc này, quỳ ở trước mặt của người đàn ông trung niên là một đôi nam nữ.
Mặc dù bị vài mảnh vỡ văng lên trúng người, thậm chí cắt ra thành vài đường vết rách trên da thịt, khiến cho máu tươi nhỏ giọt xuống.
Nhưng cả hai người lúc này đều không dám lên tiếng phản ứng, chỉ có thể cúi thấp đầu xuống, không rên nửa tiếng.
Hơn nữa, trong ánh mắt của bọn họ thậm chí còn mang theo mấy phần e ngại.
“Nói, làm sao đều không nói chuyện nữa hả? Tất cả các người đều câm hết rồi sao?”
Trong lòng vẫn còn đang rất tức giận, người đàn ông trung niên lúc này trực tiếp vung chân lên, đem một trong hai thủ hạ đang quỳ dưới đất đạp mạnh một cái.
Rầm!
Cú đạp này rất mạnh, cả thân hình của gã đàn ông quỳ ở dưới đất đều bị đạp bay ra ngoài, văng về phía vách tường.
“Khục khục…”
Trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, mặc dù bị thương không nặng, nhưng tính sỉ nhục lại cực mạnh.
Chỉ là, người đàn ông đang nằm ở dưới đất lại không dám lên tiếng trách mắng, ngược lại càng thê kinh sợ, chỉ vội cúi thấp đầu xuống, cũng không dám ngước đầu nhìn lên.
Mà lúc này, người đàn ông trung niên lại muốn phát tác thêm lần nữa, nhưng cửa phòng lại đột nhiên mở ra.
Sau đó, một người thanh niên trẻ tuổi bước vào.
Trên người của gã thanh niên này chỉ mặc một chiếc quần rằn ri cùng với một cái áo ba lỗ.
Thế nhưng, trên người của gã lại tỏa ra một cỗ khí tức cuồng bạo, cơ bắp cũng lộ ra mấy phần khoa trương.
Vừa nhìn thấy người này xuất hiện, cả người đàn ông trung niên lẫn hai người thủ hạ của ông ta đều không khỏi đưa mắt nhìn sang.
“Cha, ai lại làm cha tức giận như vậy? Còn đem chén trà quý giá như vậy đập vỡ?!”
Người này tên là Tô Văn Vũ, con trai của Tô Thiên Hải, cũng chính là người đàn ông trung niên hiện đang ngồi trên ghế.
Chỉ là, lúc nói chuyện, gã thanh niên lại đột nhiên cúi thấp người xuống, đem gã thủ hạ vừa mới bị cha mình đá bay ra ngoài kéo đứng dậy.
“Anh không có sao chứ?”
Nghe Tô Văn Vũ hỏi đến, người đàn ông lúc này mới hơi hơi lắc lắc đầu.
Sau đó, kẻ này khẽ cúi đầu xuống, thấp giọng nói ra.
“Tôi không có việc gì, cảm ơn đội trưởng đã quan tâm!”
Thì ra, kẻ này lại chính là cấp dưới của Tô Văn Vũ ở trong quân ngũ.
Chỉ là, người này còn là thành viên được nhà họ Tô nuôi dưỡng, cài vào quân đội, giao cho Tô Văn Vũ quản lý.
Chính vì thế, hắn đối với Tô Văn Vũ hết sức kính sợ.
Mà Tô Văn Vũ cũng không có quá nhiều để ý.
Sau khi đem thủ hạ của mình kéo lên.
Lúc này, Tô Văn Vũ lại lần nữa đi về phía trước mặt của cha mình.
Trong ánh mắt của hắn lộ ra mấy phần lạnh nhạt.
“Cha, lần này con nghe nói em con mới bị người ta đánh chết? Chuyện này là thật hay không?”
Nghe hỏi đến chuyện này, sắc mặt của Tô Thiên Hải càng thêm tức giân, vặn vẹo.
Sau đó, ông ta thở hắt ra, giọng nói mang theo vô tận phẫn nộ.
“Đúng vậy, vừa rồi cha đã cho người đến đem tên đó đưa về nhà để xử lý.
Không nghĩ đến, tên khốn kiếp này lại không phối hợp.
Hơn nữa, hắn còn đánh hai người bọn họ bị thương.”
Lúc nói chuyện, ánh mắt của Tô Thiên Hải hơi liếc sang, nhìn lấy hai tên thủ hạ vẫn còn đang quỳ ở dưới đất.
Nếu như lúc này Trần Viễn có mặt ở đây, anh nhất định có thể nhìn ra, hai kẻ này chính là người mà mình đã đụng độ vào lúc đi đến bên ngoài công viên.
Hơn nữa, hai kẻ này cũng là thành viên của đội đặc nhiệm số 9.
Có thể nói, thế lực của nhà họ Tô quả thật không hề đơn giản, bọn họ còn có thể cài cắm người của mình vào quân đội.
Chỉ có điều, lúc này nghe Tô Thiên Hải nói như vậy, sắc mặt của Tô Văn Vũ không những không có tức giận.
Ngược lại, hắn còn cười lên một tiếng.
“Vũ, còn cười cái gì? Chẳng lẽ con không muốn trả thù cho em trai của con hay sao?”
Nhìn thấy bộ dáng của con trai lúc này, sắc mặt của Tô Thiên Hải hơi có phần không vui.
Nhưng mà, Tô Văn Vũ lại chẳng hề để ý.
Ngược lại, Tô Văn Vũ cực kỳ thản nhiên, liếc mắt nhìn lấy hai thủ hạ của mình.
Sau đó, người này từ trong túi quần móc rah ai bình nước thuốc, ném cho bọn họ.
“Đây là thuốc đơn vị mới điều chế được.
Hai người có thể lui ra ngoài, đem nó sử dụng đi.
Dù sao, các người cũng là thành viên của nhà họ Tô, đã làm việc cho nhà họ Tô thì không thể nào ăn thiệt thòi được.”
Vốn dĩ, trong lòng của hai người này thật sự có mấy phần oán khí.
Dù sao, làm việc bất lợi, còn bị chủ nhà mắng chửi cho một trận, ai cũng không dễ chịu.
Nhưng lúc này, nhìn thấy Tô Văn Vũ vậy mà ném ra cho mình hai bình nước thuốc.
Ngay lập tức, sắc mặt của hai người này đều lộ ra dáng vẻ kích động.
Sau đó, cả hai đều liên tục đập đầu, hướng về phía hai cha con nhà họ Tô nói ra.
“Cảm ơn đội trưởng, cảm ơn ông chủ.”
“Được rồi, cả hai đều lui hết rả đi.”
Nhìn thấy con trai của mình vậy mà đem ra đồ tốt như vậy đưa cho hai tên thủ hạ.
Thật sự, trong lòng của Tô Thiên Hải hơi có chút không nỡ.
Nhưng suy nghĩ một hồi, Tô Thiên Hải lại đối với đứa con trai này của mình lại có đánh giá cao hơn mấy phần.
Dù sao, trong nhà chỉ cần có một người làm ác là đủ rồi.
Bên cạnh có thêm một người biết đủ ân uy, như vậy mới phù hợp để trở thành một vị gia chủ tương lai.
“Vâng, cảm ơn ông chủ!”
Nhìn theo bóng lưng của hai người bọn họ lui ra ngoài.
Lúc này, Tô Thiên Hải mới thở hắt ra, nhìn về phía con trai của mình.
“Vũ, con muốn xử lý chuyện này như thế nào?”
“Khặc, chỉ