“Thần y, thần y! Xin hãy cứu con của chúng tôi đi!”
Ngay tại lúc này, phía bên ngoài cửa tiệm thuốc đột nhiên có một đôi nam nữ ôm theo một đứa bé trai, cấp tốc chạy về phía ông cụ Đinh, rồi vội vàng hô lên.
Nhất thời, ánh mắt của tất cả những người có mặt ở đây đều đổ dồn về phía cả nhà ba người bọn họ.
Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt của Trần Thanh Hải không khỏi tỏ ra tái nhợt.
Đồng thời, Trần Thanh Hải cảm thấy vô cùng tức giận, cấp tốc cháy đến, dự định đem cả nhà ba người này đều đẩy ra bên ngoài.
“Các người muốn làm gì? Biết đây là ai không hả? Thầy của tôi không phải là ai cũng muốn đến xin chữa bệnh đều được.
Mấy người nhanh nhanh đi ra ngoài đi, đừng làm phiền thầy tôi nghỉ ngơi.”
Lúc nói chuyện, Trần Thanh Hải còn muốn động tay động chân, để đem gia đình ba người bọn họ xô ngã.
Nhưng mà, lúc này ông cụ Đinh đã đưa tay ra ngăn lại.
Sau đó, giọng của ông cụ lộ ra mấy phần hiền hòa, nhìn lấy cả nhà ba người đang quỳ dưới đất.
“Được rồi, để bọn họ đứng lên đi.”
Nghe thế, Trần Thanh Hải tưởng là ông cụ đồng ý với cách xử lý của mình, sắc mặt của hắn liền trở nên hăm hở.
“Nghe gì chưa? Cả nhà mấy người mau đứng lên đi, đừng có làm phiền thầy tôi nữa.”
Nghe vậy, sắc mặt của hai vợ chồng tức thì lộ ra tái nhợt.
Người chồng có chút run rẩy, nhìn về phía ông cụ Đinh nói ra.
“Thần y, xin ông hãy cứu lấy con trai của chúng tôi đi.
Con của tôi đã đi khám hết tất cả các bệnh viện, nhưng mà bác sĩ đều nói, đứa nhỏ này cũng không thể sống lâu được nữa.
Vợ chồng chúng tôi vất vả lắm mới sinh được một thằng con trai, xin thần y hãy mở lòng thương xót, cứu lấy con trai của chúng tôi.”
Vừa nói, người đàn ông vừa quỳ xuống dập đầu, động tác vô cùng dứt khoát, để cho nền nhà vang lên mấy tiếng binh binh, vô cùng chói tai.
Nhất thời, ông cụ Đinh không khỏi lắc đầu, vội vàng đem cả nhà ba người bọn họ nâng lên.
Sau đó, ánh mắt của ông cụ hơi có phần nghiêm khắc, nhìn về phía học trò của mình.
“Thầy đã nói với con bao nhiêu lần rồi? Tất cả người bệnh, đều không phân biệt giàu nghèo.
Chỉ cần là chúng ta có thể chữa được, thì nhất định phải tận sức chữa bệnh cho họ, không được quên đi chức trách của một người thầy thuốc, hành y.”
Nghe ông cụ Đinh lên tiếng trách phạt, lúc này thần sắc của Trần Thanh Hải có chút thất kinh, sợ hãi.
Ngay sau đó, Trần Thanh Hải không khỏi vội vàng cúi đầu, hướng về phía ông cụ Đinh nói ra.
“Thưa thầy, con đã biết sai rồi.
Xin thầy hãy bỏ qua cho con!”
Thấy Trần Thanh Hải bày tỏ thái độ hối hận, ông cụ Đinh lúc này cũng không có tiếp tục lên tiếng trách vẫn.
Mà ông cụ bắt đầu quay sang, nhìn lấy người người học trò đang đứng ở phía sau lưng của mình.
“Tử Nguyệt, Thanh Hà! Hai con giúp thầy, đem người bệnh đưa vào buồng trong.
Hôm nay, thầy muốn tự mình khám bệnh, bốc thuốc.”
Lời của ông cụ Đinh vừa nói ra, tất cả những người có mặt ở đây đều không khỏi lộ ra dáng vẻ kinh hỉ.
Mà hai người học trò của ông cụ cũng có chút giật mình.
Chỉ có điều, bọn họ so với Trần Thanh Hải phản ứng phải tốt hơn rất nhiều.
“Vâng, thưa thầy!”
Cả hai đều lễ phép vòng tay đáp lại, sau đó nhanh chóng đi về phía gia đình của đứa bé trai, hướng dẫn cho cha mẹ đứa bé đem nó đặt vào bên trong phòng bệnh.
Nhìn thấy mấy người bọn họ đi vào bên trong, lúc này mọi người ở phía bên ngoài cũng bắt đầu cùng nhau nghị luận ầm ĩ.
Chỉ có điều, vì tránh để cho ảnh hưởng đến việc chữa bệnh của ông cụ, âm thanh của bọn họ được đè xuống rất nhỏ.
Đứng ở một bên, trong lòng của Trần Viễn không khỏi lộ ra mấy phần hiếu kỳ, dùng lấy ánh mắt sinh động nhìn về phía Đinh Tử Hương.
“Anh nhìn cái gì?”
Cảm ứng được ánh mắt của Trần Viễn nhìn đến, trên mặt của Đinh Tử Hương có chút khó chịu, quay đầu trừng lại Trần Viễn.
Chỉ có điều, Trần Viễn lúc này cũng không có phản ứng gì đến Đinh Tử Hương.
Ngược lại, anh rất nhàn nhã, tự tìm cho mình một chỗ ngồi xuống, đồng thời còn lấy đến một cái khay tra, bắt đầu rót nước thưởng thức một mình.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của Đinh Tử Hương càng thêm khó coi.
Nhưng nghĩ đến, ông nội là muốn mời Trần Viễn đến để nói chuyện.
Thế nên, lúc này Đinh Tử Hương chỉ có thể nén lại lửa giận ở trong lòng, bắt đầu tự mình phụ giúp Trần Thanh Hải, thu xếp cho những người bên ngoài muốn đến đây để khám bệnh.
Cứ như vậy, một buổi khám bệnh kéo dài cho đến giữa trưa mới ngừng lại.
Mặc dù bệnh nhân vẫn còn rất đông, nhưng vì có Trần Viễn lưu lại ở bên ngoài, nên ông cụ Đinh quyết định để việc khám bệnh lại cho hai người học trò của mình xử lý.
Nhìn thấy ông cụ từ trong phòng khám đi ra ngoài, lúc này có rất nhiều bệnh nhân đối với ông cụ tỏ lòng thành kính.
Thậm chí, có một đôi vợ chồng nhìn bộ dáng ra vẻ cực kỳ giàu có.
Hơn nữa, lúc bọn họ đến đây còn có ô tô đưa rước.
Sau khi thấy ông cụ đi ra ngoài, hai vợ chồng người này liền tiến tới, thì thầm to nhỏ gì đó với ông cụ.
Sau đó, người vợ tự mình lấy ra một tấm phòng bì rất dày, muốn đưa cho ông cụ để tỏ lòng biết ơn.
Thế nhưng, ông cụ lại rất nhã nhặn từ chối, cũng không muốn tự mình cầm lấy tiền của bọn họ.
Chỉ có điều, hai vợ chồng này dường như cũng rất cố chấp, cứ liên tục đề nghị ông cụ nhận lấy.
Đến cuối cùng, ông cụ đành phải khuyên nhủ, để cho hai vợ chồng bọn họ dùng số tiền này quyên góp vào quỹ từ thiện của địa phương, xem như là đã trả nợ cho ông cụ.
Nghe thế, hai vợ chồng bọn họ cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý, đồng thời lần nữa tỏ ra cực kỳ tôn kính, hướng về phía ông cụ cúi đầu thật sâu.
Trong sân, cũng có không ít người bệnh có gia cảnh không được tốt, bọn họ đem theo một chút quà quê, dự định tiến lên để tặng cho ông cụ.
Thế nhưng, vừa thấy hai vợ chồng giàu có nọ đưa phòng bì đều bị ông cụ từ chối.
Thế nên,