Đột nhiên, trong đầu vang lên âm thanh không rõ là nam hay là nữ, để cho Trần Viễn không khỏi giật mình, vội vàng xoay đầu nhìn lại.
Thế nhưng, bốn phía xung quanh lúc này ngoài một mảnh tinh không mịt mờ, thì chỉ còn lại những khỏa tinh cầu phát ra ánh sáng lấp lóe.
Ngoài ra, bên cạnh Trần Viễn cũng không hề xuất hiện bất kỳ người này.
Chuyện phát sinh bất ngờ lại mang theo mấy phần quái dị, nhất thời để cho Trần Viễn không khỏi sinh ra cảm giác bất an, vội vàng lo lắng đề phòng bốn phía xung quanh.
Nhưng mà, cũng không đợi cho Trần Viễn làm ra bất kỳ động tác gì, âm thanh vừa rồi lại lần nữa vang lên.
“Con trai, còn đừng sợ! Ta chỉ là một phần ký ức được lưu giữ lại ở trong miếng ngọc bội này.
Đây là bảo vật được gia tộc chúng ta truyền thừa suốt mấy ngàn nằm.
Lần này, nhờ có con kích phát ra được toàn bộ năng lượng ở trong ngọc bội, thế nên ta mới lần nữa xuất hiện ở đây.”
Nghe âm thanh lên tiếng giải thích, Trần Viễn lúc này cũng không biết phải nói như thế nào.
Nhưng trong lòng của anh vẫn vô cùng cảnh giác.
Dù sao, trong đầu đột nhiên xuất hiện một cái âm thanh không rõ từ đâu đến, cho dù là ai cũng không thể nào yên tâm được.
Mà giống như âm thanh lúc này cũng nhìn thấy suy nghĩ ở trong lòng của Trần Viễn.
Thế nên, nó lúc này lại lần nữa lên tiếng.
“Con trai, ta biết là con đang lo lắng điều gì.
Nhưng mà, thời gian của ta thật sự không có nhiều lắm, ta cũng không có cách nào trả lời hết được câu hỏi của con.
Chỉ là, phần truyền thừa này ở trong ngọc bội nếu như con đã tự mình mở ra được.
Vậy thì, lúc này ta cũng không có điều gì phải luyến tiếc nữa.
Toàn bộ truyền thừa ở trong này ta sẽ lưu lại cho con.”
Nói xong, âm thanh dường như trở nên càng thêm hư vô mờ mịt.
So với lúc đầu, Trần Viễn liền có cảm giác được âm thanh lúc này vô cùng suy yếu.
Chỉ có điều là còn không đợi cho Trần Viễn suy nghĩ về vấn đề này, một luồng ánh sáng đột nhiên lao đến, trực tiếp xâm nhập vào trong cơ thể của anh.
Ngay sau đó, trong đầu Trần Viễn giống như nhiều ra vài thứ gì đó.
Lúc đầu Trần Viễn cũng không biết đấy là thứ gì.
Nhưng qua một lúc, một lượng lớn tri thức bỗng dưng ùn ùn kéo đến, để cho Trần Viễn cảm giác như đầu óc của mình muốn nổ tung.
Sau đó, anh đau đớn hét thảm một tiếng.
Cuối cùng, Trần Viễn trực tiếp hôn mê, anh cũng không biết là mình đã trải qua chuyện gì.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, lúc này Trần Viễn hơi mơ màng tỉnh dậy.
Trong đầu vẫn còn cảm thấy đau nhức, để cho Trần Viễn có chút nhịn không được, liền đưa hai tay lên xoa xoa lấy huyệt thái dương của mình.
Mặc dù trong lúc hôn mê, Trần Viễn cũng không biết là có chuyện gì xảy ra với mình.
Nhưng lúc này, sau khi tỉnh dậy Trần Viễn liền phát hiện trong đầu hiện tại đang có rất nhiều ký ức.
Chỉ có điều, ký ức của Trần Viễn lúc này thật sự rất loạn, anh cần thời gian để sắp xếp lại suy nghĩ ở trong đầu của mình.
Hơi nhổm người ngồi dậy, Trần Viễn đưa tay với lấy điện thoại đặt ở trên bàn.
Không nhìn thì còn không biết, lúc này bầu trời bên ngoài vậy mà đã chuyển sang tối đen như mực.
Hơn nữa, thời gian hiển thị ở trên điện thoại lúc này cũng là vừa đúng mười hai giờ đêm.
Trần Viễn thật sự không có nghĩ đến, chỉ là hôn mê một hồi, anh lại hôn mê hơn nửa ngày trời.
May mắn, đây là khách sạn, bên ngoài cũng không có ai đến để làm phiền.
Thế nhưng, Trần Viễn vẫn có một chút lo lắng.
Thế nên, anh mới vội vàng kiểm tra lại trên cơ thể của mình một phen.
Ngoại trừ hình xăm ở trên ngực trái hơi có một chút ánh sáng.
Ngược lại, giống như toàn bộ cơ thể của anh cũng không có bất kỳ chuyển biến gì.
Kỳ thật, lúc nhận được truyền thừa, Trần Viễn còn cho rằng mình sẽ trực tiếp đột phá một cái cảnh giới, bước vào cấp bậc đại tông sư, có thể hô phong hoán vũ, chấn động thiên hạ.
Nhưng xem ra, anh vẫn là đang nghĩ nhiều.
Dù sao, cấp bậc đại tông sư cũng không phải dễ dàng như vậy liền có thể đột phá được.
Giống như đội trưởng trước đây của anh, mặc dù anh ta đã dừng lại ở cấp bậc tông sư hậu kỳ nhiều năm.
Thậm chí là một năm trước, đội trưởng còn đã đột phá đến cảnh giới tông sư đỉnh phong.
Nhưng cho đến bây giờ, dường như cánh cửa đại tông sư vẫn không có cách nào đặt chân vào.
Điều này để cho Trần Viễn đối với cảnh giới của mình cũng rất lo lắng.
Dù sao, ngay cả đội trưởng của mình nhiều năm như vậy còn không thể đột phá được cảnh giới đại tông sư.
Mặc dù anh có thể mượn nhờ vào lực lượng ở trên nửa miếng ngọc bội lưu lại ở trên hình xăm, đem thực lực tăng lên rất nhanh.
Thế nhưng, cho dù bỏ ra thời gian lâu như vậy, hiện tại cảnh giới của Trần Viễn kỳ thật cũng chỉ đạt đến tông sư trung kỳ mà thôi, còn chưa bước vào cấp bậc tông sư hậu kỳ.
Có thể thấy, việc tu luyện ở thời đại hiện này là khó khăn như thế nào.
Cũng chính vì vậy, sau khi cảm nhận được năng lượng ở trong nửa miếng ngọc bội còn lại ở trong tay ông cụ Đinh.
Hơn nữa, chính bản thân anh còn nhận được truyền thừa.
Trong lòng Trần Viễn đã cực kỳ hy vọng, mình có thể chính thức đột phá cảnh giới hiện tại, bước vào cảnh giới cao hơn.
Nhưng sự thật lại một