Nhìn thấy người đang xuất hiện ở trước mặt mình, thần sắc của Trần Viễn tỏ ra vô cùng chấn động.
Anh cũng không nghĩ đến, hiện tại lại gặp người này ở đây.
“Đường Băng, sao cậu lại ở đây?!”
Nhìn thấy người đứng đối diện của mình chính là một trong những chiến hữu cũ, thật sự trong lòng của Trần Viễn hiện đang cực kỳ kinh ngạc.
Nhưng mà, đối diện với ánh mắt của Trần Viễn, người đàn ông trước mặt lại không hề có chút biểu lộ vui mừng nào.
Ngược lại, trên khuôn mặt của đối phương còn lộ ra một chút khinh bỉ, xem thường.
“Lão đại, đã lâu không gặp!”
Nghe được lời nói hời hợt lúc này của Đường Băng, lại nhìn rõ thái độ của đối phương.
Cho dù trong lòng đã biết rõ Đường Băng thay đổi, không còn là đồng đội trước đây của mình, nhưng Trần Viễn vẫn hơi có chút thất lạc.
Nói như thế nào, mấy người bọn họ đã từng là đồng đội của nhau, vào sống ra chết suốt gần năm năm trời.
Có thể nói, tình cảm của mọi người khi đó cực kỳ thân thiết, hoàn toàn không khác gì một gia đình.
Nhưng hiện tại, thấy được biểu hiện của Đường Băng, Trần Viễn chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.
“Đường Băng, cậu đã thay đổi thật rồi!”
Đối với lời này của Trần Viễn, Đường Băng giống như cũng không quá để ý.
Nhưng mà, Đường Băng vẫn gật đầu đáp lại.
“Đúng vậy, ai rồi cũng sẽ thay đổi mà thôi.
Giống như lão đại, lúc này chẳng phải bộ dáng của anh đang rất thê thảm đấy ư?”
Vừa nói, thân hình của Đường Băng hơi khẽ nhích gần về phía Trần Viễn.
Nhưng động tác của hắn cực kỳ cẩn thận, giống như rất sợ Trần Viễn sẽ bất ngờ công kích về phía mình.
“Thảm? Ha ha ha, Đường Bằng, cho dù tôi có thảm như thế nào, cũng không bằng cậu được.
Nhớ năm đó, cậu đã từng vì tôi đỡ một phát đạn.
Lúc đó, tôi đã rất kính trọng cậu.
Thậm chí, chúng ta đã từng thề sống chết có nhau, là anh tốt của nhau.
Nhưng mà, cậu tự nhìn mình lại đi, bộ dáng của cậu như thế nào hả? So với năm đó có tốt đẹp hơn chút nào không?”
Âm thanh của Trần Viễn lúc này khá lớn, giống như anh đang tỏ ra cực kỳ kích động, đối với Đường Băng phẫn nộ đến không có cách nào nhịn được.
Thế nhưng, Trần Viễn càng biểu hiện như vậy, trong ánh mắt của Đường Băng càng thêm khinh thường hơn.
“Lão đại, đây là lần cuối cùng tôi gọi anh như vậy.
Đáng lý ra, chuyện này nên để tự tôi giải quyết với anh.
Nhưng mà, phía trên có lệnh, tôi cũng không có cách nào chống lại được.
Thế nên, anh tốt hơn hết là hãy ngoan ngoãn một chút, đem đồ vật mà tổ chức đang cần giao ra đi.
Tôi cũng không muốn ra tay với anh.”
“Phi, cậu đừng hòng đạt được thứ mà bọn họ muốn!”
Ngay khi lời nói của Đường Băng vừa dứt, Trần Viễn đã nhịn không được, trực tiếp nhổ ra một bãi nước bọt, phun thẳng lên mặt của đối phương.
Trong lúc nhất thời, Đường Băng có chút không phản ứng kịp, ngược lại bị nước bọt ở trong miệng của Trần Viễn bắn dính.
Nhưng mà, Đường Băng cũng chỉ hơi nhíu lại lông mày một cái.
Sau đó, hắn vô cùng bình tĩnh đem nước bọt trên mặt lau đi.
“Trần Viễn, mặc dù thực lực của anh so với tôi mạnh hơn rất nhiều.
Nhưng mà, hiện tại anh đã bị khống chế lại, trên người cũng không có một chút năng lượng nào.
Nếu như tôi thật sự muốn đối phó với anh, anh nghĩ rằng mình có thể còn yên ổn để ngồi đây được sao?”
Lúc nói chuyện, ánh mắt của Đường Băng không ngừng nhìn về phía Trần Viễn, nhưng sâu trong ánh mắt của Đường Băng vẫn lộ ra mấy phần kiêng kỵ.
Chỉ có điều, nhìn thấy bộ dáng của Trần Viễn lúc này, ngoại trừ việc mạnh miệng cũng không có biện pháp nào uy hiếp được đến mình.
Lúc này, Đường Băng mới thấp giọng xuống, dự định tiếp tục khuyên nhủ Trần Viễn.
“Trần Viễn, anh cũng nên hiểu tình huống của anh hiện tại.
Anh càng nhanh chóng đem đồ vật giao ra, thì tôi có thể xin tổ chức bỏ qua cho anh.
Thậm chí, nếu như anh có thể đồng ý gia nhập vào tổ chức, anh còn có thể được giống như tôi, trở thành thành viên chính thức của tổ chức.
Anh…”
Lời nói của Đường Băng chỉ đang nói được hơn phân nửa, lúc này âm thanh của Trần Viễn bỗng dưng cất lên, cười to một trận.
“Ha ha ha, cậu muốn tôi gia nhập vào trong tổ chức của cậu, để tôi trở thành con chó của bọn họ, đem đầu mũi dao hướng về phía đồng đội của mình để ra tay có phải không? Đường Băng ơi là Đường Băng, tôi thật sự quá mức thật vọng về cậu.
Cậu đã không còn là anh em trước đây của tôi nữa rồi.”
Lời nói của mình bị Trần Viễn cắt ngang, hơn nữa vẻ mặt tràn đầy xem thường của Trần Viễn hiện rõ ra trước mặt để cho Đường Băng nhất thời có chút tức giận.
“Trần Viễn, anh đừng nghĩ rằng mình còn là đội phó trước đây của tôi.
Tôi nói cho anh biết, hiện tại anh đã rơi vào trong tay của tôi.
Thế nên, anh tốt hơn hết là hãy chịu khó ngoan ngoãn, nghe theo sự sắp xếp của tôi.
Nếu không thì…”
“Nếu không thì thế nào?”
Đối với thái độ thay đổi đột ngột một trăm tám mươi độ của Đường Băng, Trần Viễn cũng không hề sợ hãi một chút nào.
Ngược lại, trong giọng nói