Biến cố xảy ra cực kỳ bất ngờ, cho dù đối phương đã cẩn thận đề phòng từ trước.
Nhưng lúc này động tác của Trần Viễn lại quá mức dứt khoát.
Hơn nữa, người phụ nữ thần bí cũng không nghĩ đến Trần Viễn thật sự có thể đem phong ấn ở trong cơ thể phá giải một cách dễ dàng như vậy.
Ầm!
Một cỗ lực lượng vô cùng hùng hậu ập đến, động tác của Trần Viễn lúc này không khỏi ngừng lại.
Đồng thời, ánh mắt của anh chăm chăm nhìn về phía khuôn mặt đang hiện ra ở trước mắt.
Cho dù đối phương đã phản ứng rất nhanh, còn ngăn cản được công kích của anh.
Nhưng mà, nói như thế nào thực lực của hai người bọn họ đều đã đạt đến cảnh giới tông sư, chỉ một va chạm nhỏ cũng gây ra một trận chấn động lớn.
Thế nên, vừa rồi bị hai cỗ lực lượng từ Trần Viễn cũng như từ chính người phụ nữ đứng ở phía đối diện chấn động tới, chiếc mặt nạ làm bằng kim loại ở trên mặt của người phụ nữ thần bí bất chợt vỡ vụn.
Sau đó, phía sau lớp mặt nạ nhanh chóng lộ ra một khuôn mặt mỹ lệ, xinh đẹp tuyệt luân.
Cho dù là Trần Viễn, lúc này cũng nhìn đến vô cùng sững sờ.
“Băng Tâm? Tại sao lại là em?”
Trong đầu của Trần Viễn lúc này cảm thấy cực kỳ trống rỗng.
Anh thật sự không có nghĩ đến, người phụ nữ đang đứng ở phía đối diện của mình lại là người yêu cũ trước đây của anh, Băng Tâm.
Hơn nữa, nhìn thần sắc lạnh nhạt lúc này của cô.
Dường như việc bị Trần Viễn phát hiện ra thân phận cũng không ảnh hưởng chút nào đến tâm tình hiện tại.
“Cuối cùng cũng bị anh nhận ra rồi sao, Chiến Thần?!”
Đột nhiên, ánh mắt của Băng Tâm nhìn đến, trong con ngươi mang theo mấy phần lấp lánh, nhìn chăm chú về phía Trần Viễn.
Bị ánh mắt này của cô nhìn đến, không biết vì sao trong lòng của Trần Viễn lại hơi có một chút chột dạ, ánh mắt cũng tránh đi.
Cuối cùng, anh mới buột miệng hỏi ra một câu cực kỳ ngớ ngẩn.
“Vì sao em lại ở đây?”
Mặc dù biết rõ Trần Viễn là cố ý đánh lảng sang chuyện khác, nhưng nghe anh hỏi như vậy, Băng Tâm cũng không nhịn được, phì cười ra một tiếng.
Sau đó, trên khuôn mặt lạnh lùng của cô, vậy mà hiện ra một chút châm chọc.
“Trần Viễn, xem ra nhiều năm như vậy tính tình của anh cũng không hề thay đổi một chút nào.
Anh cũng biết rõ tôi đang là ai, tôi cũng biết rõ bản thân đang làm việc gì.
Vì vậy, chúng ta cũng không cần dài dòng với nhau nữa.
Anh giao ra món bảo vật đó, tôi giúp anh an toàn rời khỏi nơi này.
Từ đây về sau, cả hai chúng ta cũng sẽ không ai nợ ai nữa.
Anh thấy thế nào?”
Mặc dù chỉ là một lời đề nghị, nhưng rõ ràng lời nói của cô lại không hề cho Trần Viễn bất kỳ một sự lựa chọn nào.
Chính vì thế, Trần Viễn không khỏi nhìn về phía Băng Tâm, cười khổ.
“Băng Tâm, em không những không có thay đổi.
Ngược lại, tính cách càng thêm khôn ngoan.
Chỉ là, vừa rồi những lời anh nói cũng là sự thật.
Hiện tại thứ đồ vật đó anh không thể nào trả lại cho em.
Hơn nũa, anh cũng không biết nó đang ở nơi nào.”
Lần này, nghe được câu trả lời của Trần Viễn, ánh mắt của Băng Tâm không khỏi nhìn đến, trong con ngươi giống như đang nói thẳng: “Anh đang đùa tôi?!”
Nhưng mà, những lời vừa rồi Trần Viễn cũng không phải nói dối.
Thật sự, thứ đồ vật mà tổ chức của Băng Tâm đang tìm kiếm, Trần Viễn không có cách nào để giao ra được.
“Lời anh nói là sự thật, chuyện em có tin hay không thì tùy.”
Lúc này, nhìn thấy bộ dáng của Trần Viễn như vậy, lông mày của Băng Tâm không khỏi nhíu chặt lại.
Bởi vì, từ sâu trong ánh mắt của Trần Viễn, cô không có nhìn ra bất kỳ một sự giả bộ nào.
Thế nhưng, chuyện đã làm đến nước này, cô cũng không có ý định cứ như vậy bỏ qua.
Thế nên, sau một lúc do dự, ánh mắt của Băng Tâm lại lần nữa nhìn thẳng về phía Trần Viễn.
“Được, nếu như anh đã nói rõ ràng như vậy.
Vậy thì, tôi chỉ còn có một cách duy nhất.
Chính là… giết anh.”
Lúc nói ra lời này, thân hình của Băng Tâm đã trực tiếp xông tới, hướng thẳng về phía trước ngực của Trần Viễn đánh ra một quyền.
Chỉ dựa vào tốc độ, cũng như lực lượng của một võ giả cấp bậc tông sư hậu kỳ.
Thật sự, một quyền này nếu như đánh trúng lên trên người của Trần Viễn.
Thì dù Trần Viễn không có trọng thương, cũng nhất định sẽ bị chấn vỡ vài cái xương sườn.
Cũng may, từ đầu đến cuối Trần Viễn đều không hề thả long một chút nào.
Cho dù đối phương đã từng là người yêu của anh.
Hơn nữa, hai người đã từng có những phút giây hết sức ngọt ngào.
Nhưng càng như vậy, Trần Viễn đối với Băng Tâm càng thêm hiểu rõ.
Một khi người phụ nữ này quyết tâm làm ra một việc gì đó, thì ai cũng không thể nào ngăn cản được.
Nếu không, năm xưa hai người đã không tách ra.
Ầm!
Một quyền của Băng Tâm vừa đánh tới, Trần Viễn đã rất kịp lúc cũng đánh ra một quyền để đáp trả.
Cả hai quyền đụng chạm vào nhau, tạo thành một tiếng nổ lớn.
Đồng thời, thân hình của Trần Viễn lẫn Băng Tâm đều lùi lại phía sau một bước.
Chỉ có điều, hơi thở của Trần Viễn thì hơi chút hoảng loạn, mà Băng Tâm thì tỏ ra vô cùng nhẹ nhõm.
Nhất thời, ánh mắt của cả hai lại đồng thời nhìn về phía đối phương.
Sau đó, Băng Tâm nhếch môi lên cười khẩy.
“Cũng không tệ lắm! Nhiều năm như vậy, anh đã có tiến bộ không ít!”
Mặc dù đây là một lời tán thưởng của cô dành cho Trần Viễn.
Nhưng những lời này lọt vào trong lỗ tai của anh, làm như thế nào cũng có cảm giác là lạ.
Chính vì thế, Trần Viễn cũng mỉm cười đáp lại: “Cũng vậy, cô cũng tiến bộ so với tôi không ít!”
Nhìn hai người bọn họ lúc này nói chuyện vui vẻ với nhau, thật sự không ai nghĩ đến vừa rồi cả hai đều không có chút nào nương tay với đối phương.
“Thật sao?”
Nghe được câu trả lời của Trần Viễn, Băng Tâm lúc này mới nghiêng đầu, nhìn về phía anh.
Nhưng mà, chỉ ngay