Nghe Trần Viễn đặt ngược lại vấn đề, ông chủ nhà họ Trần không khỏi cười lên một trận.
Sau đó, ông ta mới nhìn anh một cách vô cùng nghiêm túc, nói ra.
“Câu hỏi hay lắm! Nhưng mà, nếu như tôi nói kẻ đáng bị nghi ngờ nhất chính là cậu, cậu sẽ cảm thấy thế nào?”
Nhất thời, bầu không khí ở trong phòng họp bỗng dưng trở nên vô cùng yên tĩnh.
Ngay cả Trần Viễn cũng không hề nghĩ đến, ông chủ Mặc sẽ nói ra một lời như vậy.
“Ông chủ Mặc, có phải là ông đang đùa với chúng tôi phải không? Trần Viễn chỉ vừa mới đến đây vào sáng hôm nay.
Hơn nữa, vị trí của bảo vật cậu ta còn không biết đặt ở nơi nào.
Vậy thì cậu ta làm sao có thể trộm nó được chứ?”
Lúc này, Triệu Kiến An là người đầu tiên lên tiếng để bênh vực cho Trần Viễn.
Mà đám người Kiều Thanh Phượng cũng đưa mắt nhìn sang, rõ ràng bọn họ đều không tin tưởng Trần Viễn là kẻ đã lấy trộm món bảo vật của khách sạn.
Mà sự thật cũng chính là như vậy, kỳ thật Trần Viễn cũng chỉ nghe Đinh Tử Hương nhắc qua trong cuộc đấu giá này sẽ xuất hiện một món bảo vật rất quan trọng.
Còn nó có hình dạng như thế nào, anh cũng không thể nào biết được.
Chính vì vậy, sự nghi ngờ của Trần Mặc đối với anh hoàn toàn không có căn cứ.
Thế nhưng, lời nói tiếp theo của ông chủ nhà họ Trần, tức thì để suy nghĩ của tất cả những người có mặt ở đây bị một lần nữa thay đổi.
“Tôi cũng không có nói qua là chính cậu ta đã lấy cắp bảo vật của chúng tôi.
Chỉ là, trong số đám người lấy cắp bảo vật lần này, có một người mà cậu ta nhất định sẽ nhận biết.
Hơn nữa, người này còn có quan hệ rất đặc thù với cậu ta.
Nếu mọi người không tin, tôi có thể mở camera giám sát cho tất cả cùng xem.”
Nói xong, ông chủ nhà họ Trần cũng không có chờ đợi mọi người đồng ý, ông ta đã tự mình cầm lấy nút điều khiển màn hình được đặt ở ngay bên cạnh.
Sau đó, ông ta tự mình đem màn hình mở lên.
Ngay sau đó, trên màn hình chính bắt đầu xuất hiện hình ảnh về một căn phòng kín, bốn phía xung quanh được lắp đặt rất nhiều thiết bị theo dõi.
Hơn nữa, ở đây còn có rất nhiều vệ sĩ, trên người mỗi vệ sĩ đều có một cái thiết bị liên lạc, chuyên dùng để liên hệ với nhau khi có sự cố.
Thế nhưng, thứ để cho mọi người để ý nhiều nhất vào lúc này cũng không phải là những đồ vật ấy.
Ngược lại, vị trí trung tâm của căn phòng kín được đặt một cái bệ lớn, phía trên là một tủ kính được làm bằng kính chống đạn chuyên dụng, có thể ngăn cản được một viên đạn cỡ 12ly7 xuyên phá.
Hơn nữa, đồ vật được đặt bên trong cũng rất đặc biệt.
Đó là một quyển sách cổ được đúc bằng vàng ròng nguyên khối, phía trên điêu khắc lít nha lít nhít các loại văn tự cổ vô cùng tối nghĩa.
Cho dù là những người luyện võ như Triệu Kiến An hay Kiều Thanh Phượng lúc này cũng không thể nào hiểu được nội dung bên trong quyển kim sách này viết là gì.
Thế nhưng, đang đứng ở một bên quan sát ánh mắt của Trần Viễn bỗng dưng trừng lớn.
Bởi vì, chữ viết phía trên kim sách lại có nội dung vô cùng tương tự với nội dung ký ức được lưu lại ở trong đầu của anh.
Mặc dù, Trần Viễn cũng không nhớ rõ những ký ức này là từ đâu tới.
Nhưng anh biết, nội dung của quyển kim sách này nếu như được công bố ra ngoài, nhất định sẽ làm cho toàn bộ thế giới cảm thấy chấn động.
Nhưng mà, còn không đợi cho Trần Viễn kịp quan sát hết nội dung ở bên trong.
Lúc này, tủ kính chứa đựng kim sách bỗng dưng nổ tung.
Ngay sau đó, mấy cái bóng người mặc áo đen bỗng dưng xông vào phòng kín.
Động tác của những người này cũng vô cùng mau lẹ và dứt khoát.
Bọn họ vừa mới xuất hiện, đã trực tiếp ra tay đem đám vệ sĩ ở xung quanh đánh gục.
Sau đó, nhanh chóng cầm lấy kim sách biến mất khỏi căn phòng.
Đợi cho màn hình camera lần nữa hiện lên, một ông lão tuổi khoảng chừng hơn bảy, tám mươi tuổi bộ dáng vô cùng tức giận trực tiếp xông thẳng vào trong phòng kín gào rống một trận.
Mặc dù người này không có phát ra bất kỳ khí tức nào, nhưng dường như toàn bộ không khí xung quanh đều bị chấn động.
Tuy rằng không thể trực tiếp chứng kiến được cảnh tượng này, nhưng thông qua màn hình camera ghi lại, có thể thấy được thực lực của ông lão này mạnh đến cỡ nào.
“Đây là gia chủ của nhà họ Trần chúng tôi, ông ấy năm nay đã hơn một trăm tám mươi tuổi rồi.
Mặc dù cảnh giới đã đạt đến đại tông sư đỉnh phong, nhưng con đường trở thành địa tiên thật sự vẫn quá mức xa xôi.
Nếu như không phải vì bảo vật lần này, ông ấy cũng sẽ không xuất hiện ở đây.”
Dường như thấy được nghi hoặc ở trong ánh mắt của mọi người, lúc này Trần Mặc mới tự mình đứng ra giải thích.
Nhất thời, tất cả những người có mặt ở đây, cho dù là Trần Viễn cũng không khỏi khiếp sợ, hít vào một hơi thật sâu.
Mặc dù mọi người đã từng gặp qua không ít các vị cao thủ cấp bậc đại tông sư.
Nhưng mà, khí thế của những người này hoàn toàn không thể nào sánh được ông lão ở trong màn hình.
Nếu như không có đặc hiệu gì đặc biệt, thì rõ ràng thực lực của người này đã hoàn toàn vượt qua khỏi phạm trù hiểu biết của phàm nhân.
Tất nhiên, đây chỉ là suy đoán của tất cả những người có mặt ở đây mà thôi.
Dù sao, ai cũng không có chân chính nhìn thấy được vị tiến bối này xuất ra thực lực của mình.
“Đây chỉ hình ảnh tổng quát về vụ trộm đã diễn ra lúc sáng nay mà thôi.
Còn đây, mới chính là nguyên nhân vì sao tôi nói cậu Viễn mới là kẻ đáng nghi nhất!”
Còn không đợi cho mọi người kịp lấy lại tinh thần.
Lúc này, ông chủ nhà họ Trần bỗng dưng lên tiếng.
Sau đó, màn hình lần nữa biến đổi.
Từ hình ảnh tổng quan về căn phòng kín đã bị mất trộm.
Lúc này, phía trên màn hình chỉ lưu lại một khuôn mặt duy nhất.
Trong đó, đáng chú ý nhất chính là ánh mắt