Nhìn thấy thân ảnh của mọi người đều đã lướt nhanh đi về chỗ mật thất ở trong đại sảnh.
Lúc này, Trần Viễn cũng không có bất kỳ lựa chọn nào khác, anh chỉ có thể dựa vào hai chân của mình, vội vàng đuổi theo ở phía sau.
“Kỳ quái, thật sự là rất kỳ quái! Thứ đồ vật này, vì sao lại còn có thể tồn tại được? Chẳng phải, hơn vạn năm trước nó đã hoàn toàn tuyệt tích rồi sao?”
Vừa bước vào trong mật thất, Trần Viễn đã nghe được tiếng lẩm bẩm của ông cụ Cơ Trường Sinh.
Đồng thời, hình ảnh đập vào trong mắt của anh lúc này chính là trên tay của ông cụ cầm lấy một viên hỏa cầu, phía bên trong giống như có được sinh mạng, không ngừng nhảy lên liên tục.
Nhưng mà, người cầm hỏa cầu lại rất thản nhiên, một bộ thảnh thơi quan sát, cũng không có biểu hiện ra một chút bộ dáng khó chịu nào.
Trong lòng mang theo mấy phần nghi hoặc, Trần Viễn hơi xích tới gần.
Chỉ là, lúc này âm thanh hơi thiếu kiên nhẫn của bà cụ lại đột nhiên vang lên.
“Này, ông có thật sự nhìn ra đây là thứ gì hay không? Đừng có cản trở người khác quan sát như vậy.
Nếu không được, thì đến phiên tôi!”
Vừa nói, bàn tay của bà cụ vừa vội vàng vươn ra, dự định giành lấy quả cầu lửa đang cầm ở trong tay của ông cụ Cơ Trường Sinh.
Nhưng mà, ngay tại lúc này kỳ biến đột nhiên phát sinh.
Chỉ thấy, phía trên hỏa cầu phát ra một tiếng chim hót.
Ngay sau đó, một cái hư ảnh bằng lửa giống như là chim phượng hoàng từ trong quả cầu bất ngờ tung cánh, bay nhanh ra ngoài.
Khiếu!!!
Tiếng phượng gáy truyền đến trong tai, để cho sắc mặt những người ở đây đều không khỏi trở nên tái nhợt lại.
Thế nhưng, hai mắt của Trần Viễn lúc này lại trở nên trừng lớn.
Bởi vì, hư ảnh của con chim lửa này không biết vì sao lại hướng về phía thân thể của anh xông tới.
Hơn nữa, tốc độ của nó cũng cực nhanh.
Khi anh kịp phản ứng lại, thì toàn bộ hư ảnh đã hoàn toàn biến mất.
Đồng thời, quả cầu lửa đang cầm ở trên tay của ông cụ cũng tìm không thấy.
“Đồ vật đâu? Đồ vật đi nơi nào rồi?!”
Sau một thoáng thất thần, âm thanh của ông cụ Cơ Trường Sinh lúc này mới giật mình hô lên.
Nhưng mà, ánh mắt của mọi người lúc này đã không ai thèm để ý đến phản ứng của ông cụ nữa.
Ngược lại, ánh mắt của mọi người đều tập trung về phía cơ thể của Trần Viễn.
“Ách, cái này…”
Trong lúc nhất thời, vẻ mặt của Trần Viễn hơi thoáng có chút lúng túng.
Kỳ thật, anh cũng không có ngờ đến món bảo vật này vậy mà tự động bay về phía mình.
Hơn nữa, nó còn ở ngay trước mặt mọi người chui vào ở trong cơ thể của anh để ẩn nấp.
Nếu đổi lại là một nơi khác, xảy ra tình huống tương tự Trần Viễn cũng không cảm thấy áp lực chút nào.
Bởi vì, anh tin tưởng với thực lực của mình, còn không có bao nhiêu người uy hiếp được anh.
Thế nhưng, lúc này ở trước mặt anh lại có tới ba vị, không, phải là bốn vị cao thủ cấp bậc đại tông sư mới đúng.
Trong đó, Cơ Trường Xuân có thực lực như thế nào thì Trần Viễn không biế.
Nhưng ông cụ Cơ Trường Sinh và bà cụ đều là hai vị tuyệt thế cao thủ, Trần Viễn tuyệt đối không phải là đối thủ của bọn họ.
Còn chưa nói đến, thực lực của ông chú tài xế kỳ thật cũng không hề kém gì so với hai người này.
Nếu như, lúc này cả ba người bọn họ đột nhiên xông lên, sờ rằng không đến một phút, Trần Viễn chắc chắn sẽ bị khống chế ngay tại trận.
Thế nên, lúc này trong lòng của Trần Viễn hơi thoáng lo lắng, đưa ánh mắt về phía mọi người để tìm lời giải thích.
Nhưng mà, còn không đợi Trần Viễn mở miệng lên tiếng, âm thanh của ông cụ Cơ Trường Sinh đã lần nữa vang lên.
“Này, cái thứ đồ đó, bay về phía nào rồi?!”
Vừa nói, thân ảnh của ông cụ vừa tiến sát về phía Trần Viễn.
Hơn nữa, ánh mắt của ông cụ lúc này còn đảo qua lên trên người của Trần Viễn một lượt.
Không biết vì sao, bị ánh mắt của ông cụ soi đến, trên người Trần Viễn lại có một chút cảm giác lành lạnh sống lưng.
“Cái ông già chết bằm này, ông nhìn cái gì mà nhìn? Không sợ hù dọa đứa nhỏ này sao?”
Nhìn thấy bộ dáng của ông cụ như vậy, bà cụ lại có chút nhịn không được, lên tiếng trách cứ.
Nghe thế, thân hình của ông cụ lúc này mới đứng thẳng người dậy, đưa hai tay chắp ở sau lưng.
Đồng thời, vừa đi đi lại lại, vừa lẩm nhẩm ở trong miệng.
“Kỳ quái, thật sự là kỳ quái! Thứ đồ vật này, chẳng phải chỉ có bọn họ mới có thể mở ra được sao? Hơn nữa, tại sao nó lại tự động nhận chủ? Điều này thật sự là không thể nào tin được!”
Nghe ông cụ tự mình lẩm bẩm, sắc mặt của Trần Viễn càng thêm trở nên cổ quái.
Thế nhưng, còn không để cho anh hiểu được nguyên do.
Lúc này, thân ảnh của ông cụ bỗng dưng lướt đi.
Đồng thời, phía ngoài đại sảnh lại vang lên âm thanh văng vẳng của ông cụ.
“Không được, ta lại phải tra cổ tịch mới được.
Làm sao những chuyện như vậy mà ta lại không thể tìm hiểu thấu cơ chứ!”
Tiếng nói còn chưa có dứt, bóng người của ông cụ đã hoàn toàn biến mất, không thấy gì nữa.
Đứng ở một bên, thấy được một màn này sắc mặt của Trần Viễn càng thêm nặng nề.
Trong khi đó, ba người còn lại của nhà họ Cơ lại chẳng biểu hiện ra chút bất ngờ nào.
Ngược lại, khuôn mặt của bọn họ lại tỏ ra bình thản hơn rất nhiều.
Chỉ có điều, ánh mắt của mấy người bọn họ lại thỉnh thoảng nhìn về phía Trần Viễn, trên khuôn mặt lâu lâu lộ rra một chút nghi hoặc.
“Được rồi, được rồi! Nếu cậu nhóc này đã có duyên với vật ấy, vậy thì cứ để cho cậu ta tạm thời giữ lấy nó đi.
Lão hôm nay cũng thấy mệt rồi, lão muốn đi về nghỉ ngơi một chút!”
Vừa mới nói ra dứt câu, chỉ thấy bà lão hơi hơi phất tay một chút.
Sau đó, thân ảnh của bà lão lúc này đã nhanh chóng biến mất.
So với ông cụ Cơ Trường Sinh, rõ ràng thân ảnh của bà lão lúc này càng thêm quỷ dị hơn rất nhiều.
“Lão Tánh, Trang Đài chuyện hôm nay tạm dừng ở đây đi.
Nếu có cơ hội, lần sau chúng ta sẽ gặp mặt.
Thanh Thanh, giúp cha tiễn khách!”
Thấy ông bà cụ đều đã rời đi, lúc này sắc mặt của Cơ Trường Xuân cũng không dễ coi cho lắm.
Chỉ thấy ông ta miễn cưỡng cười lên một tiếng, sau đó cũng phất phất tay ra hiệu cho con gái của mình đưa tiễn ba người Trần Viễn đi ra ngoài.
Còn bản thân ông ta, thì tự mình đóng lại cánh cửa phòng của mật thật, cũng không rõ bản thân tự nhốt lại ở bên trong để làm gì.
Đi ra ngoài, nhìn thấy không khí có chút nặng nề, Trang Đài mới lên tiếng nói ra.
“Thanh Thanh, cảm ơn em, chỉ cần đưa tiễn đến đây là được rồi.
Có cơ