“Thế nào? Mọi người đều đã có mặt đông đủ hết chưa?!”
Trong một căn phòng nào đó nằm ở Thủ Đô, một người đàn ông trung niên với một vết sẹo kéo dài hơn phân nửa khuôn mặt, vừa cầm lấy khăn tay lau chùi lấy thanh đoản đao cầm ở trên tay, vừa hướng con mắt duy nhất ở trên mặt liếc nhìn về phía người phụ nữ trung niên ngồi ở phía đối diện.
“Còn thiếu một vài người nữa.
Hành động lần này, chúng ta tuyệt đối không thể để cho thất bại được.
Lần trước, giáo chủ đã rất tức giận, còn tự mình ra tay phế bỏ lão thập.
Chúng ta cũng không thể bất cẩn được!”
Nghe người phụ nữ trung niên nói lời này, ánh mắt của gã đàn ông mặt sẹo có chút nheo lại.
Sau đó, người đàn ông trung niên mới đưa tay sờ lên vết sẹo ở trên mặt của mình, nói ra.
“Hừ, lần này chúng ta tập trung lực lượng đông đảo như vậy.
Hơn nữa, cả đại ca cùng nhị ca đều tự mình ra tay xuất thủ.
Tôi không tin, còn không lấy được đầu của bọn chúng!”
“Lời nói thì nói như vậy, nhưng đám người đó cũng không phải là dễ trêu.
Nhất là ông chủ của khách sạn Hoàng Gia.
Tôi nghe nói, bọn họ còn ẩn tàng một vị cao thủ cấp bậc bán tiên.”
“Ha ha ha, đây chỉ là lời đồn đại mà thôi.
Bà cho rằng, cao thủ như vậy có thể để cho bọn họ tùy ý ẩn tàng hay sao? Bà cũng nên nhớ là, giáo chủ trước kia cũng có thực lực không kém.”
Lúc nói ra lời này, rõ ràng trên khuôn mặt của người đàn ông trung niên còn lộ ra một tia ý vị thâm trường.
Nghe thế, lúc này người phụ nữ trung niên mới tỉnh táo lại.
Chỉ có điều, bà ta lại lần nữa lắc đầu nói ra.
“Nói thì nói như vậy, nhưng chúng ta cũng phải cẩn thận mới được.”
Lời của người phụ nữ trung niên vừa mới nói ra.
Lúc này, từ phía bên ngoài liền vang lên vài tiếng bước chân.
Ngay sau đó, một âm thanh trong trẻo từ bên ngoài nhanh chóng truyền vào bên trong.
“Tứ ca, Lục tỷ! Hai người làm sao lại sớm như vậy?!”
Nghe được âm thanh của người này, cả người đàn ông trung niên lẫn người phụ nữ lớn tuổi đều không khỏi xoay người, đưa mắt nhìn ra bên ngoài.
Lúc này, phía bên ngoài cửa phòng đi tới một người phụ nữ hết sức trẻ tuổi.
Hơn nữa, người này còn mặc một chiếc quần jean cực ngắn, cùng với một cái áo phong cổ tròn khoét sâu tới tận ngực.
Đồng thời, trên tay của cô còn cầm lấy một thanh kẹo mút, vừa mút vừa chớp chớp mắt nhìn về phía gã đàn ông và người phụ nữ đang ngồi ở trong phòng tối.
“Thập Tam muội, đã lâu không gặp!”
Vừa thấy được cô gái này xuất hiện, trên khuôn mặt của người đàn ông trung niên bất chợt lộ ra nụ cười cứng ngắc.
Mà người phụ nữ trong phòng cũng lộ ra vẻ mặt khổ qua.
Chỉ là, còn không đợi cho bọn họ tiếp tục lên tiếng nói chuyện.
Lúc này, một cái bóng đen đột nhiên xuất hiện.
Ngay sau đó, một trận âm thâm trầm thấp vang lên.
“Được rồi, đừng có gây sự nữa.
Chúng ta bắt đầu tập hợp, đại ca đã xuất phát.
Lão tứ, lão lục, hai người đều đến đây đi!”
Nói xong, cái bóng đen này liền nhanh chóng biến mất.
Chỉ lưu lại trong phòng khuôn mặt hoảng sợ của người đàn ông trung niên cùng người phụ nữ lớn tuổi.
Tất nhiên, cô gái trẻ tuổi ban đầu cũng có chút hoảng sợ.
Nhưng sau khi thấy được đối phương rời đi, cô mới thè lẽ, hướng về phía hai người ngồi ở trong phòng làm cái mặt quỷ.
Ngay sau đó, cô cũng nhanh chân chạy đi.
“Chúng ta đi thôi!”
Qua một hồi lâu, lúc này người đàn ông trung niên tay cầm lấy thanh đao, mới đưa mắt liếc nhìn qua người phụ nữ ngồi ở phía đối diện.
Nghe âm thanh của người đàn ông trung niên, người phụ nữ mới gật đầu đáp lại.
Sau đó, cả hai người bọn họ cũng vội vàng rời đi.
…
Nghĩa trang Thủ Đô.
Lúc này, Trần Viễn đang ngồi ở trước một ngôi mộ cũ,chỉ được trát bằng xi măng, phía trên cũng không có hình ảnh hay danh tính, so với những ngôi mộ được xây dựng khang trang ở ngay bên cạnh, rõ ràng nhìn nó vô cùng hiu quạnh.
Nhưng mà, Trần Viễn đã ngồi ở trước ngôi mộ này khá lâu, phía trên còn được bày lên một đĩa hoa quả, cùng với mấy cái nén hương đang đốt lở dở.
“Anh hẹn tôi ra đây là có việc gì?”
Ngay tại lúc này, một âm thanh từ phía sau lưng truyền đến, để cho Trần Viễn không khỏi xoay người nhìn lại.
Bất thình lình, người xuất hiện ở phía sau lưng của Trần Viễn lúc này lại không phải là ai khác, mà chính là cậu học trò nổi danh của ông cụ Đinh, tiểu thần y Trần Thanh Hà.
“Cậu ngồi xuống đây đi!”
Nhìn thấy Trần Thanh Hà xuất hiện, Trần Viễn cũng không ngạc nhiên.
Ngược lại, anh rất bình tĩnh vỗ vỗ về phía vị trí ngay bên cạnh của mình, để ra hiệu cho Trần Thanh Hà ngồi xuống.
Thấy bộ dáng của Trần Viễn như vậy, Trần Thanh Hà cũng không có biện pháp nào khác, chỉ