Chấn động lần này so với lần trước còn muốn kịch liệt hơn gấp mấy chục lần.
Hơn nữa, Trần Viễn còn nghe được tiếng súng đạn không ngừng vang lên.
Thậm chí, anh có thể nghe được âm thanh la hét của đám thủy thủ trên tàu.
“Không tốt, tàu của chúng ta lại bị quái vật tập kích.
Trần Viễn, anh mau ra đi, lần này sợ rằng con tàu này sẽ không có cách nào giữ được nữa!”
Cũng không để cho Trần Viễn chờ đợi bao lâu, âm thanh có phần hốt hoảng của Chương Tử Di đã ở bên ngoài vội vàng vang lên.
Nghe được âm thanh này của đối phương, Trần Viễn biết là chuyện lần này sợ rằng vô cùng nghiêm trọng.
Thế nên, lúc này anh cũng không có cách nào tiếp tục tu luyện, chỉ có thể vội vàng đem cửa phòng đẩy ra.
“Thế nào?”
Vừa mới mở ra cửa phòng, Trần Viễn liền quan tâm nhìn về phía Chương Tử Di để hỏi thăm.
Nhưng mà, tiếng nói của anh vừa mới vang lên, con thuyền lập tức liền trở nên chao đảo.
Sau đó, Chương Tử Di không có cách nào đứng vững, một cái bổ nhào, lao vào trong lồng ng.ực của Trần Viễn.
“Tôi…”
Vội vàng đem thân hình của mình đẩy ra, lúc này trên khuôn mặt của Chương Tử Di đã là một mảnh đỏ bừng.
Bất quá, bây giờ Trần Viễn cũng không có tâm tư để quan tâm đến những việc này.
Anh hơi liếc mắt nhìn về phía bên ngoài hành lang một chút.
Sau đó, lông mày của anh không khỏi nhíu chặt lại.
“Xem chừng, lần này chúng ta gặp phải nguy cơ không nhỏ rồi!”
Nghe được lời nói này của anh, sắc mặt của Chương Tử Di càng thêm trở nên khó coi hơn.
Nhưng mà, Trần Viễn đã tự mình đi ra bên ngoài trước, Chương Tử Di thấy thế cũng chỉ có thể vội vàng đuổi theo ở phía sau lưng.
Lúc hai người bọn họ đến ở gần boong tàu, lúc này âm thanh chiến đấu vẫn diễn ra vô cùng kịch liệt.
Thế nhưng, còn không đợi cho hai người kịp tìm hiểu đã có chuyện gì xảy ra.
Lúc này, từ phía không trung đột nhiên vung xuống một cái xúc tu cực lớn.
Hơn nữa, trên đầu xúc tu còn hiện ra đầy các đường giác hút, trực tiếp nện xuống boong tàu.
Ầm!
Boong tàu bị xúc tu đập trúng, lập tức liền lõm xuống, bốn phía xung quanh còn hiện ra đầy các đường vết nứt.
Mặc dù khoảng cách giữa xúc tu với hai người Trần Viễn vẫn còn cách một đoạn tương đối xa.
Nhưng mà, từ khoảng cách này nhìn đến, hai người mới có thể chân chính cảm nhận đến, cái xúc tu này khổ lồ đến như thế nào.
Hơn nữa, lực lượng của nó cũng quá mức dọa người.
Lúc này, Chương Tử Di thật sự có chút hốt hoảng, vội vàng thối lui ở phía sau lưng của Trần Viễn, trên khuôn mặt lộ ra mấy phần tái nhợt, ánh mắt rõ ràng hiện đầy vẻ sợ hãi.
“Hừ!”
Đột nhiên, trong miệng của Trần Viễn phát ra một tiếng hừ lạnh.
Sau đó, thân hình của anh cấp tốc nhảy lên, đưa tay ôm lấy Chương Tử Di kéo lui về phía sau hơn mấy chục mét.
Ầm!
Không biết từ lúc nào, phía sau lưng của bọn họ vậy mà đánh tới một đầu xúc tu khác.
Mặc dù cả hai đầu xúc tu này đều có hình thể không sai lệch gì bao nhiêu, nhưng từ khí tức của bọn chúng, Trần Viễn có thể xác định được, đây là một đầu xúc tu của một con Bát Túc Chương Ngư khác, cũng không phải là cùng với con quái vật vừa rồi.
Bất quá, Trần Viễn cũng không hoảng loạn, thân hình anh lúc này phiêu phù ở trên không trung, dùng lấy ánh mắt lạnh lùng, quét nhìn bốn phía xung quanh.
Không nhìn thì không biết, lúc này vừa nhìn đến ngay cả Trần Viễn cũng cảm giác lạnh cả sống lưng.
Không biết từ khi nào, bốn phía xung quanh con tàu lúc này vây đầy các loại quái vật.
Trong đó, số lượng Bát Túc Chương Ngư là nhiều nhất, bọn chúng chí ít cũng phải hơn mười con, mỗi con đều có hình thể cực kỳ khổng lồ.
Hơn nữa, dựa vào quan sát của Trần Viễn, lúc này anh vậy mà còn phát hiện ra không ít Cự Kình.
Thân hình của đám Cự Kình này rõ ràng so với Bát Túc Chương Ngư phải nhỏ hơn một ít.
Thế nhưng, bọn chúng lại lộ ra vẻ khát máu, cuồng bạo so với Bát Túc Chương Ngư càng thêm đáng sợ hơn.
Với lại, đám Cự Kình này dường như không hề sợ chết.
Mỗi lần pháo ở trên tàu oanh kích xuống, đều sẽ làm cho không ít Cự Kình bị thương, thậm chí có một số con còn trực tiếp bị đánh giết.
Thế nhưng, bọn chúng càng thêm trở nên hung hãn, liều mạng, trực tiếp nhào lên trên tàu, đem một vài thủy thủ không có để ý lôi kéo xuống mặt nước, sau đó liền xé xác, nuốt sống.
Thấy được cảnh này, sắc mặt của Chương Tử Di đã bị dọa cho trắng bệch.
Cô cũng không có nghĩ đến, chuyến đi ra biển lần này của mình lại gặp phải nguy hiểm như vậy.
“Tiểu thư, tiểu thư đâu rồi!”
Lúc này, ở trên tàu, một người đàn ông trung niên mặc trang phục của vệ sĩ, cấp tốc theo hướng hành lang, chạy ra phía ngoài boong tàu.
Khi người này thấy được Chương Tử Di đang cùng với Trần Viễn phiêu phù ở trên không trung, không khỏi kích động hô lên.
“Tiểu thư, tiểu thư không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi!”
Vừa nói, người đàn ông này vậy mà trực tiếp hướng về phía một đoạn xúc tu ở gần đó, vung lưỡi đao lên, đem nó chặt ra thành từng khúc từng khúc.
Thấy được một màn này, trong ánh mắt của Trần Viễn không khỏi lộ ra một tia kinh dị.
Mà đang được Trần Viễn ôm ở trước người, Chương Tử Di cũng kinh hỉ hô lên.
“Liêu thúc, ta ở bên này, xin ngài hãy đi theo ta đi!”
Nghe được tiếng hô của Chương Tử Di, người đàn ông được gọi là Liêu thúc cũng không có đáp lại, chỉ phất phất tay, hướng về phía một chỗ khác ở trên boong tàu lao tới.
Mà sự xuất hiện của người này, rất nhanh liền để cho đoàn thủy thủ ở trên tàu có được một đợt giảm sốc không nhỏ.
So với pháo điện từ, rõ ràng tốc độ công kích của người này phải nhanh hơn rất nhiều.
Hơn nữa, mỗi lần đối phương vung đao, đều rất dễ dàng liền đem xúc tu của bầy Bát Túc Chương Ngư đánh thành từng khúc.
Thấy vậy, Trần Viễn có chút nhịn không được, hướng về phía