Sau một hồi tìm hiểu tin tức, xác thực khí linh của chiếc nhẫn này đã không bảo tồn lại bất kỳ một tia ký ức nào.
Chỉ là, kiến thức của nó so với khí linh bình thường lại càng thêm phong phú một cách khác thường, Trần Viễn cũng không do dự nữa, anh quyết định cầm lấy chiếc nhẫn, đeo lên trên ngón trỏ tay trái của mình.
“Từ bây giờ trở đi, ngươi chính là đồ vật của ta.
Bình thường không có việc gì, ngươi cũng không cần phải đi ra ngoài.
Bất quá, nếu như có việc ta cần gọi đến, ta sẽ trực tiếp đưa ngươi triệu hoán đi ra, ngươi nghe hiểu hay không?”
“Vâng, thưa chủ nhân!”
Đối với yêu cầu của Trần Viễn, khí linh cũng không cảm thấy thế nào.
Ngược lại, nó đáp ứng anh càng thêm sảng khoái.
“Thế nhưng, chủ nhân, ta đối với ngài có một cái yêu cầu nho nhỏ, không biết ngài có thể đáp ứng với ta được không?”
Sau khi đáp lại yêu cầu của Trần Viễn, lúc này âm thanh của khí linh hơi có chút thấp thỏm, lo lắng hô lên.
Nghe thế, Trần Viễn cũng không có lập tức đáp lại nó, ngược lại anh hơi hiếu kỳ, đưa mắt nhìn về phía chiếc nhẫn đang đeo ở trên tay.
“Ngươi có yêu cầu gì, chỉ cần có thể làm được, thì ta sẽ trợ giúp cho ngươi!”
“Chủ nhân, ta chỉ muốn ngài thỉnh thoảng quán thâu một chút linh khí, không cần nhiều lắm, chỉ cần một phần mười số lượng của ngày hôm nay là đủ rồi, không, một phần ngàn cũng được.
Ta có cảm giác, linh khí của ngài đối với ta vô cùng có ích.
Một khi toàn bộ ký ức của ta có thể thức tỉnh, đến lúc đó ta sẽ đối với ngài càng mang thêm tác dụng!”
Nghe được yêu cầu này của nó, Trần Viễn hơi thoáng trầm ngâm một chút.
Mà khí linh sau khi thấy được Trần Viễn không có lập tức trả lời, nó còn tưởng rằng anh sẽ không đáp ứng, để cho tinh thần của nó hơi chút uể oải, cũng mang theo mấy phần thất vọng.
Bất quá, không để nó chờ đợi được bao lâu, Trần Viễn lại một lần nữa nói ra.
“Chuyện này không thành vấn đề.
Nhưng mà, trước hết ta muốn đem toàn bộ số đồ vật này ở trong này lấy đi, ngươi có thể giúp ta làm được hay là không?”
Vừa nói, Trần Viễn vừa đưa tay chỉ về phía bảo thạch vây ở xung quanh.
Nghe được câu trả lời xác nhận của Trần Viễn, khí linh lúc này cảm thấy vô cùng mừng rỡ.
Sau đó, nó cũng không hề do dự một chút nào, lập tức liền làm ra đáp ứng.
“Chủ nhân, xin ngài hãy yên tâm đi, chuyện này không có một chút khó khăn nào.”
Vừa mới dứt lời, chỉ thấy hư ảnh của khí linh lần nữa cấp tốc lao ra bên ngoài.
Cũng không nhìn rõ nó làm ra động tác gì, Trần Viễn chỉ cảm nhận được một trận không gian chấn động.
Ngay sau đó, toàn bộ bảo tàng ở trong mật thất đều biến mất không thấy gì nữa.
Ngay cả vô số bảo thạch được gắn ở phía trên bốn bên bức tường, lúc này cũng bị khí linh thu vào nhẫn trữ vật.
Lập tức, ánh sáng ở trong mật thất hoàn toàn bị biến mất, hoàn cảnh xung quanh bỗng chốc liền trở nên tối đen như mực.
Mà Tiểu Long vốn đang nằm ngủ ở trên bả vai của Trần Viễn, cảm nhận được không gian biến hóa, nó hơi có chút hoảng sợ, mở miệng kêu ngao ngao một trận không ngừng.
Trần Viễn phải đưa tay đập nhẹ lên người của nó một lúc, lúc này âm thanh của nó mới ngừng lại.
“Chủ nhân, thật sự xin lỗi, vừa mới thức tỉnh nên ta cũng không cách nào khống chế được không gian chính xác cho lắm.
Nhưng mà, ngài cũng không cần phải lo lắng, ta có thể đem bảo thạch gắn đi trở lại.”
Lo lắng Trần Viễn sẽ không hài lòng với việc nó đem toàn bộ ánh sáng ở trong phòng lấy đi, lúc này khí linh không khỏi cấp tốc lên tiếng giải thích.
Nhưng mà, Trần Viễn đối với chuyện này cũng không quá mức để tâm.
Anh chỉ hơi khẽ hất tay, lập tức một chiếc đèn pin hiện ra, đồng thời đưa tay bật lên công tắc, cả căn mật thất thoáng chốc liền sáng bừng lên.
“Chủ nhân, đây là đồ vật gì? Làm sao trên thân của nó không có bất kỳ một chút linh khí nào, lại có thể phát ra ánh sáng?”
Nhìn thấy cây đèn pin ở trên tay của Trần Viễn, khí linh không khỏi tò mò, lên tiếng hỏi thăm.
Mà Trần Viễn đối với vấn đề này của nó, anh chỉ mỉm cười không nói.
“Về sau ta sẽ giải thích cho ngươi.
Hiện tại, chúng ta cần phải tìm lối đi ra để rời khỏi nơi này.”
“Vâng, thưa chủ nhân!”
Mặc dù đối với đồ vật ở trên tay của Trần Viễn có thể phát ra ánh sáng cảm thấy hết sức tò mò, nhưng nghe Trần Viễn không muốn giải thích, khí linh cũng không dám tiếp tục hỏi thăm.
Sau đó, Trần Viễn men theo đường cũ, bắt đầu đi ngược trở lại đường hầm.
Lần này, thời gian cũng không hao tốn bao lâu, Trần Viễn đã đi đến căn phòng lúc trước mà mình bị truyền tống đến.
Hơi hơi đưa mắt quan sát bốn phía xung quanh, cũng không phát hiện ra được bất kỳ cửa ra nào, Trần Viễn không khỏi nhíu chặt lại lông mày.
“Chủ nhân, ngài mau đến đây đi, nơi này ta có thể cảm nhận được một ít không gian dao động!”
Ngay lúc Trần Viễn cho rằng mình không tìm đường lối đi ra ngoài, âm thanh của khí linh đột nhiên ở trong chiếc nhẫn vang lên.
Sau đó, anh vội vàng theo chỉ dẫn của nó, bắt đầu đi tới nơi mà nó vừa cho rằng đang có không gian dao động.
“Ngươi nói là nơi này sao?”
Đứng trước vị trí mà khí linh chỉ đến, Trần Viễn cho dù đã quan sát một lúc thật lâu, nhưng anh không hề phát hiện ra được bất kỳ điểm khác thường nào.
Chỉ là, Trần Viễn cũng không cho rằng khí linh đang lừa gạt anh.
Ngược lại, anh đối với năng lực của nó vẫn có mấy phần tán đồng.
“Chủ nhân, nơi này nhất định là có liên quan đến điểm truyền tống.
Bất quá, dường như phía trên đang có đồ vật gì đó che giấu, nên tạm thời ta cũng không có cách nào phát hiện ra được!”
Khí linh hơi có một chút lo lắng, thân hình của nó không ngừng xoay chuyển ở trên không trung, hai mắt nhắm chặt, chăm chú triển khai ra hồn lực, muốn nhanh chóng tìm kiếm ra được khe hở không gian.
“Ngao!”
Nhưng vào lúc này, vốn đang nằm ngủ