Lúc này, ngồi ở bên trong phòng họp, nhìn thấy Trần Viễn đột nhiên xuất hiện, lại nói ra mấy lời như vậy.
Nhất thời, quản đốc Dương không khỏi tỏ ra tức giận, đập bàn đứng dật dậy, lớn tiếng quát lên một trận.
“Người này là ai? Ai cho phép anh ta đi vào phòng họp? Người đâu, mau đem anh ta đuổi đi ra ngoài ngay lập tức.”
Nghe được mệnh lệnh của quản đốc Dương.
Tức thì, nhóm bảo vệ đang đứng ở phía bên ngoài, tất cả đều xồng xộc xông vào bên trong, dự định đem Trần Viễn kéo ra.
Thế nhưng, ánh mắt của Tiêu Hân Hân khẽ đảo qua một vòng.
Sau đó, cô nhìn thẳng về phía quản đốc Dương, lạnh giọng nói ra.
“Chú Dương, đây là vệ sĩ của cháu.
Chắc chú không có lẩm cẩm đến mức, không nhớ ra được anh ấy đấy chứ?”
Mặc dù lời nói của Tiêu Hân Hân nghe rất nhẹ nhàng, nhưng sắc mặt của quản đốc Dương không khỏi hơi khẽ biến đổi một cái.
Chỉ có điều, đám nhân viên bảo vệ không có được mệnh lệnh của ông ta, tất cả đều đứng vây ở xung quanh, đem cả Trần Viễn và Tiêu Hân Hân vây lại bên trong.
“Hân Hân, cháu cũng biết chú nhiều năm vất vả mới có thể giành được vị trí như ngày hôm nay.
Hơn nữa, phần công việc này là do cha cháu vì mắc nợ chú nên mới dùng nó để trả ơn.
Nhiều năm như vậy, chú vẫn luôn coi cháu giống như là con gái của mình.
Có một số việc, cháu có thể nhìn thấy, nhưng không thể nào xen vào được.
Chuyện đám công nhân làm phản, muốn gây tổn hại cho công ty, đây là việc của chú, chú có thể tự mình giải quyết được.
Còn việc tại sao chú phải báo cáo lên trên với cháu, căn bản chỉ là một chút thủ tục hành chính mà thôi.
Cháu có thể xem như không thấy.
Hơn nữa, chú cũng không muốn vì chút chuyện nhỏ này, mà tình cảm của chú cháu mình bị rạn nứt.
Cháu hiểu rõ ý của chú mà, đúng không?”
Vừa nói, ánh mắt của quản đốc Dương vừa lộ ra biểu hiện nghiêm túc, tỏ rõ quyết tâm của mình, không muốn nhường nhịn cho Tiêu Hân Hân một chút nào.
“Ý của chú là, chú muốn nuốt luôn tiền lương của công nhân, không muốn giao lại cho công ty?”
Mặc dù biểu hiện trên mặt của Tiêu Hân Hân lúc này tỏ ra vô cùng bình tĩnh.
Nhưng thực chất, trong lòng cô hiện đã có một chút hoảng hốt.
Cô biết rất rõ, quản đốc Dương là một người liều mạng.
Trước đây từng theo cha cô làm ăn ở biên giới, chuyên buôn lậu thuốc lá và hàng cấm.
Thời điểm đó, cha cô đã không ít lần bị lực lượng an ninh ở biên giới truy bắt, phải trốn chui trốn nhũi ở trong rừng sâu.
Khi đó, chính quản đốc Dương là người đã liều mạng, đem cha cô cứu ra ngoài, sau đó thì bị bắt, nhốt ở trong tù vài năm.
Sau này, khi trở về lại thành phố Tân Cảng làm ăn, cha cô mới dùng số tiền kiếm được từ việc buôn lậu, mở ra dịch vụ kinh doanh địa ốc, dần dần phát triển rồi thành lập công ty.
Lúc đó, cha cô đã từng nói với cô rằng, nếu như không có chú Dương, thì gia đình cô không thể có được như ngày hôm nay.
Cũng chính vì vậy, sau khi chú Dương ra tù, liền được cha cô đưa về tập đoàn Thành Phát để làm việc.
Cuối cùng, sau nhiều năm dưới sự nâng đỡ của cha cô, ông ta cũng giữ được một ít chức vị chủ chốt ở trong công ty, trở thành quản đốc của khu công trường số một Tân Thành.
“Không không, Hân Hân à, cháu là một đứa trẻ ngoan.
Chú từng nhìn cháu từ nhỏ cho đến lớn lên.
Cháu cũng biết rõ, chú làm sao có thể làm ra cái việc tán tận lương tâm như vậy, ăn chặn số tiền lương đó của đám công nhân? Việc này, hoàn toàn là lỗi của nhà đầu tư.
Bọn họ không có phân bổ tài chính, đưa đến công trường để trả lương cho công nhân.
Ngay cả chú và mấy người trong ban quản lý hiện tại cũng đã nửa năm rồi chưa nhận được bất kỳ một đồng lương nào.
Nếu như cháu đã cấp thiết muốn giải quyết chuyện này như vậy.
Hay là, cháu dùng tài chính của tập đoàn hỗ trợ cho bọn chú, cháu thấy như thế nào?”
“Không được!”
Nghe được lời đề nghị này của ông Dương, Tiêu Hân Hân tức thì đứng bật dậy, thái độ cực kỳ cứng rắn.
“Nếu đã như vậy, thì chú cũng hết cách rồi!”
Thấy vậy, ông Dương cũng không tỏ ra quá nhiều bất ngờ, mà chỉ nhún nhún vai đáp lại, bộ dáng tỏ ra cực kỳ bất đắc dĩ.
Đến lúc này, Trần Viễn cũng hơi ngạc nhiên, nhìn về phía Tiêu Hân Hân.
“Việc này, thật sự không có biện pháp nào khác để thương lượng nữa hay sao?”
“Không có!”
Nghe được câu trả lời dứt khoát của ông Dương, sắc mặt của Tiêu Hân Hân lúc này càng thêm trở nên khó coi.
“Hân Hân, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Vì sao công ty lại không muốn hỗ trợ trả lương cho công nhân?”
Thấy Tiêu Hân Hân mặt mày ỉu xìu ngồi lại vị trí của mình, Trần Viễn lúc này mới chậm rãi đi tới, nhỏ giọng thì thầm ở bên tai cô.
Ban đầu, Tiêu Hân Hân cũng không tính nói ra, nhưng thấy ánh mắt khẩn thiết của Trần Viễn nhìn đến, rốt cuộc cô cũng nhịn không được, lên tiếng giải thích.
“Kỳ thật, tài chính của tập đoàn hiện tại đang có một lổ hổng rất lớn.
Nếu như phải bù thêm mấy trăm triệu trả tiền lương cho công nhân, mặc dù với tình hình hiện tại vẫn không quá mức nguy cấp.
Nhưng cứ tiếp tục như vậy, lỗ hổng sẽ một ngày một lớn.
Mà tiền đầu tư vào công trường hiện nay đã tiêu tốn hơn một phần tư ngân sách của tập đoàn.
Nếu như không thể để cho công trình hoàn thành các hạng mục trong thời gian sớm nhất, thì tập đoàn sẽ chịu một khoản tổn thất rất lớn.”
“Lớn… lớn là bao nhiêu?”
“Có thể lên đến cả vài trăm tỷ!”
“Cái gì?!”
Nghe được đáp án từ trong miệng của Tiêu Hân Hân, trong lòng Trần Viễn không khỏi giật mình.
Anh không nghĩ đến, tình hình của Tiêu Hân Hân lại trở nên phức tạp như vậy.
Thế nhưng, cho dù biết được anh cũng không có biện pháp nào để giúp đỡ cho cô.
Nhất thời, trong lòng của anh không khỏi có chút nặng nề.
“Việc này anh cũng không cần phải quan tâm.
Tôi chỉ đang lo lắng, không biết lát nữa mình sẽ trả lời cho những công nhân ở ngoài kia như thế nào mà thôi.”
Nhìn thấy nét mặt lo lắng của Tiêu Hân Hân lúc này, không biết vì sao Trần Viễn lại có chút thấp thỏm bất an.
Anh cố đi tới, vỗ nhẹ lên vai của cô để an ủi.
“Hân Hân, có tôi ở đây rồi, không ai có thể làm gì được cô đâu!”
“Ừ!”
Tiêu Hân Hân cũng