Mặc dù không biết bọn họ là đang diễn kịch hay làm thật, nhưng chuyện nội bộ của ban quản lý công trường rốt cuộc cũng được giải quyết một cách triệt để.
Sau khi Trần Viễn và Tiêu Hân Hân rời đi, quản đốc Dương liền để cho người phía dưới phát ra tiền lương, trả nợ cho công nhân.
Ngay sau đó, ông ta cũng tự mình viết đơn từ chức, rời khỏi vị trí quản lý cao tầng của công trình công trường số một Tân Thành.
Từ lúc này, hầu như toàn bộ công trường đều được thay máu.
Những người như thư ký Linh, Lý Quốc Hinh đều bị Tiêu Hân Hân trực tiếp sa thải.
Chỉ có điều, những việc này tạm thời nói sau.
Lúc này, Trần Viễn cùng với Tiêu Hân Hân đã rời khỏi khu công trường số một Tân Thành.
Sắc mặt của Tiêu Hân Hân mặc dù đã khôi phục lại như trước kia.
Nhưng vẻ mặt của cô, dường như vẫn còn mang theo rất nhiều tâm sự nặng nề.
“Chuyện vừa rồi, thật sự rất cảm ơn anh.
Nếu như không có anh, bản thân tôi cũng không biết phải nên xoay sở như thế nào!”
Mặc dù lời nói của Tiêu Hân Hân tỏ ra cực kỳ khách sáo.
Nhưng Trần Viễn có thể nhìn thấy được, đây là lần đầu tiên Tiêu Hân Hân thật sự nói lời cảm ơn với mình.
Nhất thời, có chút mừng rỡ trong lòng, Trần Viễn cũng mỉm cười đáp lại.
“Không có việc gì, tất cả những việc này đều là việc mà tôi nên làm!”
“Ừ!”
Bất quá, không biết có phải bởi vì trong lòng còn có tâm sự, thế nên Tiêu Hân Hân cũng chỉ gỏn lọn đáp lại một tiếng, sau đó cô liền trở nên im lặng, không nói thêm bất kỳ lời nói nào nữa.
Điều này cũng để cho Trần Viễn hơi có chút xấu hổ.
Anh cũng không biết tiếp chuyện với Tiêu Hân Hân như thế nào.
Cuối cùng, cả hai cứ như thế im lặng, trở về công ty.
“Được rồi, anh hãy dừng xe ở đây đi.
Tôi muốn đi vào công ty một mình.
Tối nay, khi nào xong việc tôi sẽ gọi cho anh đến đón tôi sau.”
Để cho Trần Viễn dừng xe ở trước cổng của công ty, Tiêu Hân Hân tự mình đi xuống, bước vào bên trong cao ốc của tập đoàn Thành Phát.
Nhìn theo bóng lưng của Tiêu Hân Hân rời đi, trong lòng Trần Viễn luôn có cảm giác kỳ lạ.
Dường như, Tiêu Hân Hân đang rất cô đơn.
“Thôi kệ đi, dù sao cô ta cũng không muốn kết hôn với mình!”
Lắc đầu, đem suy nghĩ lung tung ở trong đầu hất văng ra ngoài.
Trần Viễn lần nữa lái xe, trở về khách sạn, nơi làm việc tạm thời của anh.
“Trần Viễn, cậu ra ngoài này đi.
Có một vị khách hàng đang say rượu, muốn cậu chở về đường cao tốc số 14, khu phía bắc Tân Bình.
Đây là địa chỉ của người đó, cậu lấy vị trí định vị rồi chở người ta về đi.”
Đang ngồi ở trên ghế sô pha để đọc báo, quản lý của khách sạn đột nhiên đi tới, đưa cho Trần Viễn địa chỉ và số điện thoại của khách hàng.
Ngay sau đó, ông ta liền nhành chóng rời đi.
Đối với chuyện này, Trần Viễn cũng nhìn quen mắt, nên anh cũng không hề để trong bụng.
Nhanh chóng đi ra vị trí đỗ xe, Trần Viễn lái xe đến nơi đón khách.
Sau khi nhìn thấy khách hàng là một người đàn ông trung niên, khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, dáng người say khướt, hai chân lảo đảo đứng ở phía trước cổng của khách sạn.
Trần Viễn không có suy nghĩ quá nhiều, anh trực tiếp dừng xe ở trước mặt khách hàng.
.
ngôn tình hoàn
“Anh bạn, anh là tài xế của khách sạn gọi đến có phải không?”
Người đàn ông trung niên này dường như vẫn còn có chút tỉnh táo.
Sau khi thấy chiếc xe của Trần Viễn dừng lại ở trước mặt, liền tự động mở cửa, bước vào chỗ ngồi của mình.
“Ừm, vậy ông anh muốn đến chỗ nào.
Là theo địa chỉ ghi ở trong thẻ khách hàng, phải không?”
“Ừ, cứ theo như địa chỉ đó đi!”
Có lẽ trong người vẫn còn rất say, nên sau khi ngồi lên trên xe, người đàn ông này chỉ qua loa nói chuyện với Trần Viễn vài câu.
Sau đó, anh ta liền nằm gục trên ghế sô pha, bắt đầu ngủ say.
Thấy vậy, Trần Viễn cũng không quá để ý.
Anh nhanh chóng lái xe rời đi.
Thế nhưng, ngay khi chiếc xe của Trần Viễn chạy đến con đường vắng vẻ, nằm ở bãi biển phía bắc, cách trung tâm thành phố chừng năm, sáu kilomet.
Thì lúc này, người đàn ông trung niên đột nhiên ngồi bật dậy.
Sau đó, anh ta liên tục vỗ lên phía sau thành ghế số pha, trong miệng còn không ngừng hét lên.
“Ngừng, ngừng lại.
Mau ngừng lại ở đây một chút.
Tôi sắp sửa nhịn không được nữa rồi!”
Nhìn thấy dáng vẻ của anh ta khẩn cấp như vậy, Trần Viễn cũng không dám chần chừ, tự mình đánh xe vào trong lề đường, sau đó để xe ô tô dừng lại.
Chiếc xe vừa ngừng, người đàn ông trung niên cũng nhanh chóng từ trong xe nhảy vọt ra ngoài, hướng về phía một chỗ bụi cây ở gần đó, liên tục nôn khan.
Thấy cảnh tường này, Trần Viễn chỉ có thể lắc đầu, ngồi trở vào trong xe ô tô để chờ đợi.
Chỉ có điều, ngay lúc anh dự định đóng lại cửa xe.
Đột nhiên, một nhóm khoảng chừng hơn chục người, cầm theo gây gộc bao vây lấy chiếc xe ô tô của anh.
Nhìn dáng vẻ bọn họ, Trần Viễn lập tức nhìn ra, đây là một đám lưu manh chuyện chặn xe, cướp giật.
Thế nhưng, không biết vì sao trong lòng Trần Viễn lại có một chút dự cảm không lành.
Dường như, đám người này cũng không chỉ muốn cướp giật đơn giản như vậy.
Bọn họ, dường như mục đích là đến tìm anh để gây sự.
“Đại ca, chính là nó.
Chính nó là thằng đã đánh hai an hem thằng Chó Nhỏ, Chó Lớn bị thương.
Hôm đó, cũng chính là nó đã đem chuyện làm ăn của đại ca phá hỏng.”
Từ trong đám người vây quanh chiếc xe ô tô của Trần Viễn, đột nhiên một tên nhìn hơi có vẻ