Một tiếng va chạm thật mạnh vang lên.
Cả Trần Viễn lẫn Lưu Thục Hiền đều không nghĩ tới, bọn họ lại gặp phải tai nạn bất ngờ như vậy.
May mắn, lúc vừa rồi Trần Viễn đã xử lý rất nhanh.
Ngay khi chiếc xe ô tô kia kịp đâm về phía ô tô của mình, anh đã đánh lái để cho chiếc xe của mình lao ra bên kia đường, vừa vặn tránh được một trận tai nạn.
Chỉ có điều, lúc này khuôn mặt của Trần Viễn lại chẳng hề buông lỏng một chút nào.
Ánh mắt của anh vẫn luôn nhìn chằm chằm về phía chiếc xe ô tô đang bóc khói ở ngay phía trước.
“Anh… anh Viễn, giờ phải tính sao bây giờ?”
Đối với chuyện này, Lưu Thục Hiền chưa từng gặp qua bao giờ.
Thế nên, thần sắc của cô lúc này tỏ ra cực kỳ lúng túng.
Nhưng mà, Trần Viễn còn chưa có lên tiếng đáp lại, nhóm người ngồi ở bên trong ô tô lúc này đã chui ra ngoài.
Mà đám người này có tầm khoảng bốn người, trên tay bọn họ đều xách theo một cái túi lớn.
Hơn nữa, theo trong ánh mắt của Trần Viễn nhìn đến, trên người của bọn người này đều mang theo vũ khí.
“Mẹ nó, làm sao lại xui xẻo như vậy, chiếc xe chết tiệt này lại mất thắng ở vào thời điểm quan trọng như vậy?!”
“Đại ca, chuyện này chúng ta phải làm sao bây giờ? Đám cảnh sát đang đuổi theo phía sau.
Nếu như chúng ta không nghĩ cách chạy trốn, lát nữa bọn chúng sẽ đem chúng ta vây bắt.”
Lúc này, một tên thanh niên nhìn có vẻ hơi hoảng sợ, ánh mắt không ngừng liếc nhìn về phía xa xa cuối đường.
Mặc dù không nghe được tiếng còi hú của cảnh sát, nhưng trong lòng của hắn vẫn luôn có loại cảm giác bất an.
Thế nhưng, mấy tên còn lại lại không có thời gian để ý nhiều như vậy.
Một tên nhìn bộ dáng hơi có vẻ hung ác, ánh mắt đưa về phía chiếc xe của Trần Viễn đang dừng lại ở đối diện.
“Đại ca, bên kia có một chiếc xe.
Hay là chúng ta qua đó cướp xe, sau đó tiếp tục chạy trốn.”
Tên đại ca là một gã đàn ông trung niên, trên lông mày có một vệt sẹo khá dài.
Vừa nghe được lời đề nghị của gã đàn em, tên này liền gật đầu đáp ứng.
“Ừ, mày qua đó xử lý nhanh gọn, không cần thiết phải dây dưa.
Tụi cảnh sát đã sắp đuổi đến, chúng ta phải chạy nhanh đến bến cảng.
Ở đó, đang có người của tao đợi sẵn rồi.”
Gã đàn em nghe tên đại ca phân phó, tức thì trong mắt của hắn không khỏi lộ ra hung quang, trên khóe môi của hắn còn nhếch lên, hiện ra một nụ cười hết sức tàn nhẫn.
Ngay sau đó, tên này cẩm theo một khẩu súng tự chế, băng nhanh qua đường, hướng về phía chiếc xe ô tô của Trần Viễn lao tới.
Ngồi ở trong xe, Lưu Thục Hiền lúc này cũng vừa vặn thấy được cảnh này.
Nhất thời, sắc mặt của cô liền trở nên tái nhợt.
Mà Trần Viễn thì không có nói ra tiếng nào, anh đang âm thầm, chuẩn bị khởi động ô tô, dự định tìm cách rời khỏi nơi này.
“Này, mẹ nó, có nghe tao nói gì không? Tụi mày nhanh chóng xuống xe, nếu không ông đây nổ súng, bắn banh xác tụi bây.”
Nhìn thấy bên trong chiếc xe ô tô của Trần Viễn thấp thoáng có hai bóng người, tên tội phạm liền cầm súng, hướng về phía của kính ô tô quát lên.
Lúc này, thần sắc của Trần Viễn vẫn rất bình tĩnh.
Anh chậm rãi đẩy cửa xe ô tổ của mình ra ngoài.
Sau đó, anh nhìn lấy tên tội phạm, hơi có vẻ sợ hãi, nói.
“Anh bạn, xe này của tôi anh cứ lấy đi.
Nhưng mà, anh có thể để cho chúng tôi an toàn rời đi được không?”
Còn không đợi cho Trần Viễn nói hết câu, tên tội phạm lúc này dường như có vẻ rất tức giận.
Hắn gắt lên.
“Mẹ nó, nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Mau cút đi xuống, nếu không ông đây bắn nát sọ mày bây giờ?!”
Vừa nói, tên này vừa dí súng về phia Trần Viễn, bộ dáng thật sự rất kích động, dường như chỉ cần một lời không hợp liền bóp cò.
Ngồi ở trong xe, sắc mặt của Lưu Thục Hiền đã trở nên tái nhợt.
Mà lúc này, Trần Viễn cũng rất thức thời, liền gật đầu đáp lại.
“Vâng vâng, để tôi mở cửa cho bạn tôi xuống xe.”
Nói xong, Trần Viễn liền dự định vòng qua phía bên hông, đem cửa xe của Lưu Thục Hiền kéo ra.
Nhưng mà, lúc này bên phía kia đường, tên đại ca hơi bắt đầu có chút thiếu kiên nhẫn, liền lớn tiếng quát lên.
“Bành, mày làm cái gì lâu vậy? Mau lái xe tới đây, nhanh lên!”
Nghe tên đại ca thúc giục, gã