“Bà chủ, cho hỏi chỗ này đang cần tuyển nhân viên bảo vệ có phải không?”
Nhìn thấy một người phụ nữ trẻ tuổi, đang ngồi trước quầy tính tiền của nhà hàng, Trần Viễn không khỏi cẩn thận cất tiếng lên hỏi thăm.
Nghe được giọng nói của Trần Viễn, người phụ nữ trẻ tuổi lúc này cũng ngẩng đầu nhìn lên.
Nhìn qua Trần Viễn hồi lâu, lúc này người phụ nữ trẻ tuổi mới gật đầu đáp lại.
“Đúng vậy, nhà hàng của tôi đang cần tuyển nhân viên bảo vệ.
Thế nhưng, công việc này đòi hỏi anh phải chịu đựng được áp lực.
Hơn nữa, anh còn phải làm tốt chuẩn bị việc tăng ca khi tôi có yêu cầu.”
Nói xong một hồi, ánh mắt của người phụ nữ trẻ tuổi hơi dừng lại ở trên người Trần Viễn một chút.
Sau đó, cô mới bắt đầu nói tiếp.
“Như vậy, anh có làm được hay không?”
Trái ngược với suy nghĩ của người phụ nữ trẻ tuổi, Trần Viễn lúc này đáp ứng cực kỳ nhanh gọn, dứt khoát.
“Tôi làm!”
Rời khỏi nhà hàng, tâm trạng của Trần Viễn lúc này cảm thấy rất tốt.
Ngoài một số yêu cầu mà người phụ nữ trẻ tuổi kia vừa nói, thì tiền lương của công việc này vẫn còn rất cao.
Nhất là, bà chủ cửa nhà hàng còn hứa hẹn, sẽ cho anh thêm tiền nếu anh làm tốt công việc của mình.
Đối với một người đang cần tiền như Trần Viễn, thì không có thứ gì tốt hơn việc được kiếm thêm tiền.
Tất nhiên, với điều kiện là nó phù hợp.
Thế nhưng, nụ cười vui vẻ trên mặt của Trần Viễn chỉ hiện lên một lúc.
Ngay sau đó, vẻ mặt của anh liền trở nên nhăn nhó lại.
Đến lúc này, Trần Viễn mới phát hiện ra trên người của mình đã không còn tiền.
Hơn nữa, cái bao tử của anh còn đang không ngừng kêu đói.
May mắn, trên đường có mấy bình nước lọc miễn phí, kèm theo vài ổ bánh mì dành cho khách đi đường.
Cắn răng đem mẩu bánh mì khô cứng nhét vào trong miệng, Trần Viễn nuốt xuống một ngụm nước lớn, để cho bánh mì có thể thuận lợi cuốn trôi vào trong cổ họng.
Sau khi ăn xong bánh mì, cái bụng rỗng tuếch của Trần Viễn lúc này cũng đã tạm tạm no đầy.
Thế nhưng, bây giờ anh lại chẳng biết đi đâu.
Đột nhiên, bên tai của anh lại vang lên một tiếng hô lớn.
“Này, chúng ta lại gặp nhau!”
Nghe được giọng nói quen tai lúc này, Trần Viễn không khỏi xoay đầu nhìn lại.
Thế nhưng, ngay khi vừa mới quay đầu nhìn lại, Trần Viễn đã thấy Tiêu Hân Hân đang cùng với Lý Tiến ngồi ăn ở trong một cái nhà hàng gần đó.
Nhất thời, trên khuôn mặt của Trần Viễn không khỏi hiện lên dáng vẻ tràn đầy kinh ngạc.
Nhưng ngay sau đó, thay thế vào đó chính là một sự khinh bỉ.
Rất rõ ràng, Tiêu Hân Hân đã biết Lý Tiên luôn có ý đồ xấu với cô, nhưng cô không những không tránh xa người này, lại còn ngồi ăn một mình với hắn ta.
Đối với người phụ nữ này, Trần Viễn không chỉ chán ghét, mà còn đang cực kỳ xem thường cô ta.
“Hân Hân, đề nghị vừa rồi của tôi cô thấy thế nào?”
“Giám đốc Tiến, trước khi đi khách sạn với anh, tôi muốn chúng ta phải hoàn tất bản hợp đồng này trước đã.
Nếu như anh đồng ý, tôi sẽ suy nghĩ lại đề nghị của anh sau.”
Cách Trần Viễn không có bao xa, sau khi hô lên một tiếng, Lý Tiến lúc này cũng chẳng thèm để ý gì đến anh, mà bắt đầu cùng với Tiêu Hân Hân trò chuyện với nhau.
Mặc dù âm thanh của hai người bọn họ không quá lớn, nhưng Trần Viễn vẫn có thể nghe được một cách rõ ràng.
Nhất thời, sắc mặt của Trần Viễn không khỏi trở nên khó coi.
Hơn nữa, tay chân của Lý Tiến lúc này cực kỳ không thành thật.
Ngoài miệng thì nói, dưới chân thì hắn không ngừng hoạt động qua lại, chà xát lên hai bàn chân trơn nhẵn của Tiêu Hân Hân.
Tuy rằng đã cố ý tránh đi, nhưng rõ ràng thái độ của Tiêu Hân Hân cũng hết sức mập mờ, hoàn toàn không giống như là đang cự tuyệt lời mời của Lý Tiến.
Trong lòng cảm thấy cực kỳ chán ghét.
Bàng Phi cũng không dự định đứng ở đó nhìn hai người bọn họ ân ái với nhau.
Anh dứt khoát quyết định xoay người rời đi.
Thế nhưng, ngay lúc này âm thanh của Tiêu Hân Hân lại đột nhiên vang lên.
“Trần Viễn, nếu anh đã đến đây rồi, vậy thì hãy ngồi xuống đây, uống với tôi một ly đi!”
Nghe được lời đề nghị này của Tiêu Hân hân, bước chân của Trần Viên mới hơi dừng lại một chút.
Nhưng anh cũng không đáp lại yêu cầu của cô, mà chỉ âm thầm lắc đầu, rồi nói ra.
“Xin lỗi, tôi không có thói quen uống rượu vào buổi sáng!”
Nói xong, Trần Viễn lại lần nữa rời đi.
Nhưng lúc này, Tiêu Hân Hân lại đột nhiên thấp giọng nói ra.
“Năm mươi triệu!”
Lời này, thật sự để Trần Viễn hết sức ngạc nhiên.
Người khác có thể không hiểu câu nói này của Tiêu Hân Hân, nhưng Trần Viễn lại rất rõ