Tất nhiên, Trần Viễn không giống như hai võ sĩ người Thái vừa mới biểu diễn, anh cũng không có thời gian để làm mấy cái nghi thức trước khi ra sân thi đấu của bọn họ.
Gặp hai võ sĩ người Thái bước ra, đứng đối diện với mình, Trần Viễn hơi khẽ đưa tay chắp ở trước ngực, xem như là đã chào hỏi.
Chỉ có điều, sắc mặt của cả hai võ sĩ người Thái lúc này thật sự rất khó xem.
Mặc dù vừa rồi cả hoàng thân Chainan và ông chủ của bọn họ đều đã có lệnh, chỉ để hai người thi đấu giao lưu, không nên cố ý gây ra thương tích với đối phương.
Thế nhưng, việc Trần Viễn đưa ra yêu cầu cùng đối chiến với cả hai trong một lúc, đã để cho hai người cảm thấy mình đang bị sỉ nhục.
Chính vì thế, sau khi đưa tay chắp ở trước ngực làm lễ đáp lại, cả hai võ sĩ đều đưa mắt nhìn nhau.
Sau đó, bọn họ không nói thêm bất kỳ lời nào, trực tiếp hướng về phía Trần Viễn đánh tới.
Hơn nữa, lúc này cả hai đều ra tay cực kỳ tàn nhẫn.
Bất quá, trên mặt của Trần Viễn cũng không có lộ ra bất kỳ sợ hãi hay tức giận gì.
Anh chỉ điềm tĩnh, quan sát lấy từng động tác của hai người bọn họ.
Ầm!
“Anh ấy sẽ không sao chứ?”
Nhìn thấy hai gã võ sĩ người Thái liên tục dồn ép Trần Viễn về phía một góc của sân thi đấu, trong lòng của Tiêu Hân Hân cảm thấy vô cùng lo lắng.
Cô quay sang, nhìn về phía Han để hỏi thăm.
Đối với việc này, Han lại không có cách nào trả lời chắc chắn được.
Cô chỉ có thể mỉm cười, lên tiếng an ủi Tiêu Hân Hân.
“Cô cứ yên tâm đi, ở đây còn có mấy vị sư phụ, bọn họ nhất định sẽ ngăn cản khi có trường hợp xấu nhất xảy ra.”
Chỉ có điều, sau khi nói xong lời này, chính cô ta cũng không có tin tưởng vào lời nói của mình.
Dù sao, bên trong sân thi đấu chỉ cần hơi sơ sảy một chút, điều gì cũng có thể xảy ra.
Cho dù các vị sư phu có thể ra tay kịp lúc, cũng chưa chắc có thể bảo vệ toàn bộ cho cả võ sĩ của hai bên.
Hơn nữa, nhìn bộ dáng của hai võ sĩ người Thái lúc này, rõ ràng đối với Trần Viễn cảm thấy vô cùng tức giận.
Mỗi đòn tấn công của bọn họ đều dùng đến toàn lực.
Nếu như không phải động tác của Trần Viễn nhanh nhẹn, liên tục tránh né được các đòn hiểm từ gối và cùi chỏ của bọn họ.
Có lẽ, lúc này chờ đợi anh chính là giường ngủ của bệnh viện.
Tất nhiên, đây chỉ là biểu hiện ở bên ngoài mà thôi.
Trên thực tế, toàn bộ trận đầu đều được Trần Viễn kiểm soát hết sức chặt chẽ.
Cho dù anh bị cả hai võ sĩ dồn ép đến cuối sân, nhưng thần sắc của anh không hề lộ ra mảy may một chút hoảng hốt.
Đúng ngay lúc này, võ sĩ mặc quần đỏ đột nhiên lao tới, tung ra một đòn chân cực mạnh về phía cẳng chân của Trần Viễn.
Thông thường, một đòn đá này của các võ sĩ Muay Thái thường có lực sát thương rất mạnh.
Thế nên, nếu như Trần Viễn không có tránh né, nhất định anh sẽ bị thương.
Nhưng mà, hiện tại võ sĩ mặc quần xanh đã áp sát về phía bên hông.
Chỉ cần Trần Viễn tránh đòn chân vừa rồi của võ sĩ mặc quần đỏ, anh rất có thể sẽ bị một đòn phản công mạnh hơn từ phía đối phương.
Đối với một võ sĩ bình thường mà nói, kết cục của bọn họ nhất định sẽ là một trận thảm bại.
Nhưng ở trong mắt của Trần Viễn, nhất thời hiện lên một tia ý cười.
Bởi vì, anh đã nhìn thấy được một chỗ sơ hở ở trên người của võ sĩ mặc quần đỏ.
Hơn nữa, anh cũng không có dự định đem công kích của đối phương tránh né.
Ngay khi cẳng chân của võ sĩ mặc quần đỏ đánh thẳng về phía cẳng chân của Trần Viễn, cơ thể anh lúc này cũng vừa lúc chuyển động.
Động tác của anh cực kỳ nhanh nhẹn, không đợi cho công kích của đối phương tiếp xúc đến cơ thể của mình, một chân của Trần Viễn đã vung mạnh lên, trực tiếp đạp thẳng vào ngực của võ sĩ đang mặc quần đỏ.
Ầm!
Một đòn này có lực công kích cực mạnh.
Cho dù các võ sĩ Muay Thái đều có khả năng chịu đòn cực cao.
Nhưng võ sĩ mặc quần đỏ lúc này cũng nhịn không được, ngã văng xuống sàn thi đấu, trong miệng còn phun ra một ít bọt máu.
Tất nhiên, đây chỉ là một trận thi đấu, cũng không phải là trận chiến sinh tử.
Thế nên, vừa rồi Trần Viễn đã thu lực không ít.
Nếu không, một đòn vừa rồi của anh ít nhất có thể khiến cho võ sĩ người Thái sẽ phải gãy dăm ba cái xương sườn, nằm viện tới vài tháng.
Đem võ sĩ quần đỏ đánh bại, thân hình của Trần Viễn lại lần nữa xoay chuyển, tung ra một cú đá cầu vòng, trực tiếp quét lấy chân trụ của võ sĩ mặc quần xanh.
Vì không ngờ tới Trần Viễn sẽ phản đòn nhanh như vậy, thế nên võ sĩ mặc quần xanh lúc này còn chưa kịp phản ứng, chân của anh ta đã bị Trần Viễn quét trúng, trực tiếp ngã văng xuống sàn.
Ngay sau đó, cùi chỏ của Trần Viễn vung mạnh về phía ngực của đối phương.
Anh dùng lực rất vừa phải, chỉ khiến cho võ sĩ mặc quần xanh ngất đi, cũng không tổn thương đến tính mạng.
“Được rồi, dừng lại đi, trận này anh thắng!”
Nhìn thấy cả hai võ sĩ của mình cứ như thế bị Trần Viễn đánh bại, sắc mặt của Chai Ra Thép thật sự không quá dễ coi.
Nhưng thân là chủ nhà, anh cũng không muốn làm mất phong độ, trực tiếp đứng dậy tuyên bố kết thúc trận đấu.
Đem cả hai võ sĩ người Thái đánh bại, trên mặt của Trần Viễn cũng không lộ ra bất cứ vui mừng nào.
Anh chỉ nhàn nhạt, nhìn về phía hoàng thân Chainan, làm ra động tác cúi