“Mày đang đùa bọn tao đấy à?”
Sau một hồi, rốt cuộc tên thanh niên tóc húi cua cũng phản ứng lại được.
Hắn cho rằng Trần Viễn đang đem mình ra làm vật tiêu khiển.
Chính vì thế, sau khi quát lên một tiếng, tên này cũng liền nhịn không được, trực tiếp cầm lấy con dao gọt trái cây, đâm thẳng về phía trước mặt của Trần Viễn.
Ầm!
Không một chút động tác dư thừa nào, Trần Viễn nhẹ nhàng đưa chân vung lên, trực tiếp đem tên thanh niên tóc húi cua đá bay ra ngoài.
Sau đó, ánh mắt của anh lại lần nữa liếc nhìn xung quanh, vẻ mặt hơi có một chút bất đắc dĩ, nói ra: “Đây là thói đời gì chứ, lời nói thật lại chẳng có ai tin?!”
Nói ra lời này, trong lòng Trần Viễn thật sự cảm thấy rất buồn bực.
Anh cũng không muốn cùng đám lưu manh này đánh nhau.
Nhưng mà, sau khi tên thanh niên tóc húi cua từ dưới đất bò dậy, lúc này trong miệng của hắn còn ngậm lấy không ít đất cát.
Vừa đem đất cát trong miệng phun ra, ánh mắt của hắn vừa nhìn về phía Trần Viễn, lộ ra bộ dáng vô cùng dữ tợn.
“Mẹ nó, tụi bây còn đứng ngây ra đó làm gì? Nhanh, đem thằng oắt con này bắt lại cho tao!”
Đến lúc này, mấy tên đàn em của hắn mới kịp lấy lại tinh thần, vội vàng nhào về phía Trần Viễn, dự đinh đem Trần Viễn bắt lại.
Nhưng mà, chỉ bằng một chút đám lưu manh như bọn họ, đừng nói là bắt lấy Trần Viễn, cho dù đụng đến một bên góc áo của anh cũng không thể nào làm được.
Thời gian không đến một phút đồng hồ, toàn bộ hiện trường trở nên tĩnh mịch.
Xung quanh chỉ còn lưu lại vài cái âm thanh rên rỉ, xen lẫn với tiếng nuốt bọt tràn đầy sợ hãi của mọi người.
Nhất là, hai cha con Malee, lúc này bọn họ nhìn anh với anh mắt như nhìn phải quái vật.
“Tôi đã nói rồi, tôi không có ý trêu đùa với các anh.
Các anh nói đi, đem ông ta trả nợ có đủ tiền hay là không?”
Lần này, vẻ mặt của Trần Viễn hơi có chút buồn bực, anh phủi phủi lấy một ít bụi bẩn ở trên quần áo, sau đó chậm rãi đi về phía tên thanh niên tóc húi cua.
Chỉ có điều, mặt của tên thanh niên tóc húi của đã trở nên tái nhợt.
Hắn vừa nhìn thấy Trần Viễn đi đến bên cạnh, đã không tự chủ được vội vàng lui lại phía sau vài bước.
Đồng thời, trong miệng của hắn lắp bắp nói ra.
“Anh… anh muốn làm gì?”
Nhìn bộ dáng hoảng sợ của tên thanh niên tóc húi cua, sắc mặt của Trần Viễn không khỏi đen lại.
Anh hơi có vẻ tức giận, trừng mắt nhìn lấy hắn.
“Sợ cái gì? Tôi cũng không có ăn thịt anh, anh làm sao lại hoảng sợ như vậy?”
Quả thật, nếu như lúc này Trần Viễn có thể nghe được âm thanh suy nghĩ ở trong đầu của tên thanh niên tóc húi cua, anh nhất định có thể nghe được tiếng chửi mắng của hắn.
Dù sao, vừa rồi động tác của Trần Viễn thật sự quá mức lưu loát, hơn nữa ánh mắt của anh còn lộ ra vẻ hung tợn.
Nhất là, câu nói mới vừa rồi của anh, càng khiến cho người ta thêm khiếp sợ không thôi.
Tất nhiên, Trần Viễn cũng không thể nào nghe thấu được suy nghĩ của người khác.
Anh cảm thấy đám lưu manh này quá mức kém cỏi, chỉ có một chút đe dọa như vậy bọn họ đã không thể nào chịu đựng nổi, thật sự khiến anh vô cùng mất hứng.
“Nói đi, bây giờ lấy ông ta bán để trả nợ, như vậy có đủ hay không?”
Lúc này, nhìn thấy sắc mặt của Trần Viễn đột nhiên trầm xuống, lại nghe anh hỏi như vậy.
Tên thanh niên tóc húi cua cảm thấy vô cùng hoảng sợ.
Hắn cũng không dám từ chối, chỉ có thể gật đầu liên tục, nói ra.
“Đủ… đủ rồi!”
Nói xong, hắn cũng không có dám lưu lại.
Mà liếc mắt ra hiệu cho đám đàn em của mình, sau đó liền co giò chạy trốn.
Thấy như vậy một màn, Trần Viễn không khỏi vội vàng kêu to lên: “Này, các anh chạy cái gì? Tiền nợ vẫn còn chưa thu, làm sao lại chạy rồi hả?”
Lời này của Trần Viễn vừa nói ra, tốc độ của đám lưu manh càng thêm tăng nhanh.
Sau khi nhìn thấy bóng lưng của đám lưu manh biến mất bên trong bóng tối, Trần Viễn có chút bất đắc dĩ, lắc lắc đầu.
“Cái đám này, thật sự là không chuyên nghiệp chút nào.”
Sau đó, anh lại quay sang, đưa ánh mắt nhìn về phía hai cha con Malee.
“Anh… anh muốn làm gì? Tôi… tôi sẽ báo cảnh sát.”
Cha dượng của Malee vẻ mặt có chút hốt hoảng, vội vàng đứng nấp ở phía sau lưng của con gái, giọng nói trở nên run run.
Vừa rồi, bộ dáng của Trần Viễn quả thật là quá đáng sợ, cho dù là ai cũng không dám nhìn thẳng vào trong ánh mắt của anh.
“Sợ cái gì? Chẳng phải vừa rồi ông rất hung hãn hay sao? Bây giờ ông còn lại muốn đi báo cảnh sát.
Vậy thì ông cứ đi báo thử xem, là bọn họ bắt ông hay là bắt tôi?!”
Trần Viễn đương nhiên không hề sợ hãi với mấy lời đe dọa của ông ta một chút nào.
Nói đùa cái gì, anh với hoàng thân Chainan còn quen biết qua một phen.
Con trai của ông chủ tập đoàn Chai Chai trước đó còn đưa cho anh một tấm danh thiếp.
Chỉ cần anh có việc cần nhờ bọn họ, sử dụng một cú điện thoại liền có thể dễ dàng giải quyết được.
“Anh… anh có thể đứng bán ông ta có được không?”
Lúc này, Malee đột nhiên nói ra, nhất thời để cho Trần Viễn hơi có một chút sững sờ.
“Vì sao?”
Thật sự, Trần Viễn cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Từ tình huống trước mắt, Trần Viễn có thể nhìn ra được, bố dượng của Malee thường ngày không chỉ nhậu nhẹt, cờ bạc.
Ông ta còn thường hay bắt nạt hai mẹ con của cô.
Thế nên, lúc này nhìn