Bởi vì bữa tiệc hôm nay còn có người ngoài, hơn nữa sự xuất hiện của Irina để cho tâm tình của Trần Viễn thật sự không tốt.
Thế nên, trong bữa tiệc anh cũng không có làm ra hành vi quá khích, khiến cho Trịnh Thiếu Kiệt tỏ ra khó chịu.
Ngược lại, trong cả buổi tiệc thái độ của Trần Viễn tỏ ra vô cùng thờ ơ, anh cũng không có nói chuyện với bất kỳ ai.
Sau khi buổi tiệc kết thúc, Trần Viễn nhanh chóng rời khỏi khách sạn.
Anh đón một chiếc taxi, sau đó đi đến một chỗ nhà hàng ở gần bờ biển.
Lúc này, bên trong nhà hàng đã ngồi đó một người.
Vừa nhìn thấy người này, lông mày của Trần Viễn không khỏi cau lại, sắc mặt cũng có mấy phần âm trầm.
“Cô gọi tôi ra đây có việc gì?”
Nhìn về phía Lưu Mẫn Nghi đang ngồi ở phía đối diện.
Hơn nữa, hôm nay trên người của cô cũng không có mặc đồng phục.
Trong lòng Trần Viễn nhất thời nảy sinh không ít nghi hoặc.
Nhưng mà, lúc này Lưu Mẫn Nghi không có đáp lại câu hỏi của Trần Viễn.
Cô đem kính đen ở trên mặt gỡ xuống, sau đó chậm rãi chỉ tay về phía đối diện, để cho Trần Viễn ngồi đó.
Sau một hồi, nhìn thấy Trần Viễn đã ngồi xuống, cô mới tự mình lấy ra một cái cặp táp, đặt ở trên bàn.
Nhìn cái cặp táp này, trong lòng Trần Viễn càng thêm nghi hoặc hơn.
Nếu như vừa rồi không phải Lưu Mẫn Nghi gọi điện thoại đến, còn đe dọa anh nếu không tới đây gặp mặt, cô sẽ tiến hành điều tra về gia đình, cũng như thân thế của anh.
Chuyện này để cho Trần Viễn cảm thấy vô cùng tức giận, đồng thời cũng bất đắc dĩ vô cùng.
Thật sự, Trần Viễn cũng không muốn đến đây để gặp mặt Lưu Mẫn Nghi.
Dù sao, trong lòng của anh đối với vị nữ cảnh sát nhân dân này có chút ấn tượng không được tốt.
“Trong này là hình ảnh cùng với hồ sơ cá nhân của người mà tôi muốn nhờ anh điều tra.
Chỉ cần anh giúp tôi thu thập lấy bằng chứng tội phạm của hắn.
Sau này, tôi sẽ không truy cứu đến hành vi cấu kết với tội phạm xã hội đen.
Đông thời, tôi cũng sẽ không làm phiền gì đến anh nữa.”
Vừa nói, Lưu Mẫn Nghi vừa mở ra cặp táp, đưa cho Trần Viễn xem tài liệu đang đặt ở bên trong.
Phía trên là ảnh chụp chân dung của một người đàn ông trẻ tuổi, khoảng chừng hơn hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi gì đó.
Bất quá, vừa nhìn thấy nội dung giới thiệu về người này, sắc mặt của Trần Viễn không khỏi lộ ra mấy phần quái dị, đưa ánh mắt nhìn về phía Lưu Mẫn Nghi.
“Cô kêu tôi ra đây chỉ vì điều tra về người này? Có phải đầu óc của cô xảy ra vấn đề gì không? Tôi chỉ là một công dân bình thường, tôi cũng không phải là thám tử tư, càng không phải là nhân viên điều tra như các cô.”
Sau khi đọc xong tư liệu về người đàn ông trẻ tuổi này, Trần Viễn trực tiếp đem hồ sở đẩy ngược trở lại, trả cho Lưu Mẫn Nghi.
Thế nhưng, cho dù bị Trần Viễn mắng cho một trận, thái độ của Lưu Mẫn Nghi vẫn rất nghiêm túc, nhìn lấy anh nói.
“Nếu như không phải nhìn thấy anh có một chút thực lực.
Hơn nữa, quan hệ của anh với cái tên Lý Thế Dân kia đi rất gần, tôi cũng không muốn làm phiền đến anh.
Nhưng mà, chuyện này thật sự không thể không điều tra được.
Anh có biết, cái tên trong hồ sơ này là ai hay không?”
Ban đầu, nghe Lưu Mẫn Nghi nói xong một hồi, Trần Viễn còn chưa kịp phản ứng Lý Thế Dân là ai.
Sau đó, anh mới sực nhớ tới, đây chẳng phải là tên thật của A Hổ hay sao?
Nhưng mà, chuyện này thì có liên quan gì đến cái người ở trong hồ sơ?
Nhất thời, ánh mắt của Trần Viễn không khỏi lần nữa nhìn chăm chú vào thông tin của người đàn ông trẻ tuổi ở trong hồ sơ thêm vài lần.
Nhưng nhìn một hồi, Trần Viễn cũng không phát hiện ra bất kỳ điều khác thường nào.
Ngoại trừ việc xuất thân của người này hơi có một chút đặc thù, là cháu trai của vị bí thư tỉnh ủy nào đó, cùng với việc sở hữu một công ty rất có thực lực.
Hai thứ này gộp lại, Trần VIễn cũng chỉ cảm thấy hơi chút đặc biệt mà thôi.
Ngoài ra, anh cũng không có hứng thú để điều tra một người giống như anh ta.
Thấy Trần Viễn lần nữa xem xong hồ sơ, ngoại trừ việc nhăn mặt ra, cũng không có bất kỳ biểu hiện gì.
Nhất thời, trong lòng của Lưu Mẫn Nghi không khỏi buồn bực, nói.
“Anh không có để ý đến, tên họ của người này rất đặc thù sao? Hơn nữa, vụ án hiếp dâm vào ba năm trước, anh còn có nhớ hay khôn?”
Lần này, sắc mặt của Trần Viễn hơi có chút trầm tư.
Sau đó, anh liền lắc đầu nói ra.
“Không biết.
Dù sao, lúc đó tôi vẫn đang còn ở trong quân ngũ, còn chưa trở về địa phương, nên không biết những chuyện này.”
Lời này là lời nói thật của Trần Viễn.
Vào ba năm trước, khi đó anh vẫn đang làm nhiệm vụ quốc tế, vẫn đang có mặt ở một số chiến trường đặc biệt Châu Phi và Trung Đông.
Sau khi suýt chết trong một lần đánh úp một tổ chức tội phạm quốc tế, bắt cóc mấy nhân viên bảo vệ hòa bình của liên hiệp quốc.
Lúc này, anh mới xin xuất ngũ trở về nước.
Thế nên, những việc xảy ra trong nước, trong thời gian này anh thật sự là không có nắm rõ.
Nhìn thấy Trần Viễn phản ứng như vậy, tron lòng của Lưu Mẫn Nghi càng thêm buồn bực.
Kỳ thật, ngoại việc biết rõ Trần Viễn từng là bộ đội phục vụ trong Bộ Quốc Phòng, cô cũng không biết quá rõ về thân phận thật sự của anh.
Chỉ có điều, theo Lưu Mẫn Nghi nhìn thấy, chuyện này ngoại trừ Trần Viễn ra, thật sự không có bất kỳ một ai có thể trợ giúp được cô.
Chính vì thế, sau khi suy nghĩ một hồi, cô quyết định đem toàn bộ vụ án về ba năm trước nói ra.
“Đây là cháu trai của bí thư tỉnh ủy Tô Đắc Trọng, Tô Đức Minh.
Ba năm trước, khi còn là du học sinh, mới từ nước ngoài trở về.
Tô Đức Minh cùng với đồng bọn của hắn, Tô Thành Can, Đoàn Nghĩa Hòa vô tình bắt gặp một nữ sinh đang làm thêm ở một quán bar ở trong thành phố.
Sau đó, cả ba tên này nảy sinh ý định cầm thú, đã đem nữ sinh chỉ mới vừa tròn mười sáu tuổi cưỡng ép bắt vào phòng riêng, sau đó liên tục cưỡng hiệp trong nhiều giờ liền.
Cho đến hiện tại, vụ án đã được điều tra