“Anh… anh không có sao chứ?”
Ngồi ở trong phòng tạm giam của công an thành phố, lúc này ánh mắt của Lưu Thục Hiền hơi có chút lo lắng, nhìn về phía Trần Viễn.
Nhưng sắc mặt của Trần Viễn lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh.
Anh vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Lưu Thục Hiền, rồi lên tiếng an ủi.
“Tôi sẽ không có việc gì, cô không cần phải lo lắng!”
Nhìn bộ dáng tràn đầy tự tin như người không có việc gì của anh, trong lòng của Lưu Thục Hiền cũng không cảm thấy an tâm chút nào.
Dù sao, vừa rồi cô đã nhận được tin báo, Trần Viễn giết chết một người đàn ông ở trong quán bar.
Việc này không phải là một việc nhỏ, nếu như bị bắt đi điều tra, Trần Viễn rất có thể sẽ bị ngồi tù.
Thế nên, lúc này sắc mặt của Lưu Thục Hiền hơi có chút tức giận, trừng mắt nhìn lấy anh.
“Còn nói không có việc gì? Anh có biết, vừa rồi tôi bị dọa sợ như thế nào hay không? Tôi thật sự rất lo lắng cho anh!”
Vừa nói, bên trong ánh mắt của Lưu Thục Hiền vừa thoáng có chút ửng hổng.
Thậm chí còn có mấy phần ươn ướt, giống như sắp phải bật khóc.
Nhất thời, Trần Viễn có chút gấp, vội vàng nói ra.
“Thật, tôi không có gạt cô.
Kẻ đó là tội phạm, hơn nữa hắn còn mang theo hung khí.
Mặc dù hắn bị tôi đánh chết, nhưng tôi cũng chỉ là phòng vệ chính đáng mà thôi.
Công an sẽ không bắt tôi.
Nhiều nhất là qua sáng mai, bọn họ sẽ ngay lập tức thả tôi ra ngoài.”
Lúc nói ra lời này, trong lòng của Trần Viễn thật sự cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.
Kỳ thật, lúc ra tay đánh chết A Báo, Trần Viễn cũng không nghĩ đến tên này lại yếu đến như vậy.
Lần trước, mặc dù anh đã ra tay rất hung ác, nhưng A Báo cũng không hề có việc gì.
Lần này, cho dù anh hơi nặng tay một chút.
Nhưng theo suy tính của Trần Viễn, nhiều nhất chỉ là đánh hắn bị thương nặng, nằm ở trong bệnh viện vài tháng mà thôi.
Ai ngờ được, tên A Báo này lại yếu đến như vậy.
Chỉ bị một đấm của Trần Viễn đánh trúng, lập tức liền bỏ mạng?
Trong lòng của Trần Viễn rất nghi hoặc, có phải tên A Báo này lần trước bị mình đánh cho thương tổn quá nặng rồi không?
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng lúc này Trần Viễn cũng không có nói ra khỏi miệng, mà chỉ liên tục lên tiếng an ủi Lưu Thục Hiền.
Kỳ thật, vừa rồi Trần Viễn cũng không muốn làm phiền cô đến bảo lãnh cho anh.
Nhưng không biết vì sao, số điện thoại của Tiêu Hân Hân lại không có cách nào liên lạc được.
Chính vì thế, Trần Viễn chỉ có thể nhờ đến Lưu Thục Hiền, để cô đến đây giúp mình ra ngoài.
Hai người ngồi ở trong phòng tạm giam nói chuyện chừng hơn mười phút.
Lúc này, phó đội trưởng đội cảnh sát hình sự thành phố, Lê Đức Hòa mới chậm rãi từ bên ngoài đi đến.
Vừa nhìn thấy Trần Viễn cùng với Lưu Thục Hiền đưa mắt sang nhìn mình, anh ta mới cười lên một tiếng.
“Anh Viễn, đã để anh chờ lâu.
Vừa rồi cấp trên đã có thông báo, cái chết của A Báo là do xảy ra xung đột với nhân viên ở trong quán bar, sau đó gặp phải tai nạn nên đột tử.
Hiện tại, anh chỉ cần ký vào giấy cam kết, đồng thời có người bảo lãnh liền có thể ra về được rồi.”
Mặc dù nhìn thấy đội phó đội cảnh sát thành phố nói chuyện với mình rất khách khí, nhưng trong lòng của Trần Viễn vẫn luôn có loại cảm giác giả dối.
Dường như, người này đang muốn che giấu chuyện gì đó, không muốn để cho anh biết.
Nhưng suy nghĩ một hồi, Trần Viễn cũng không phát hiện ra chuyện khác thường nào.
Anh chỉ có thể âm thầm lắc đầu, sau đó nhanh chóng ký vào giấy cam kết, rồi cùng với Lưu Thục Hiền ra khỏi đồn công an.
Thấy Trần Viễn rời đi, lúc này đội phó Lê Đức Hòa mới âm thầm thở nhẹ một hơi.
Ngay sau đó, anh ta vội vàng rời khỏi trụ sở công an thành phố, đi đến một chỗ hẻm nhỏ, ngồi xuống trên một quán nước ở ngay lề đường.
“Thế nào? Chuyện đó anh đã xử lý xong rồi chứ?”
Qua chừng vài phút, một người đàn ông đội mũ đen, bịt khẩu trang, đeo mắt kính ngồi xuống ở ngay bên cạnh của Lê Đức Hòa.
Sau đó, người này lấy ra một cái phòng bì, đưa cho vị đội phó của đội cảnh sát hình sự thành phố.
Nghe người đàn ông này hỏi đến, Lê Đức Hòa cũng không có đáp lại, mà chỉ gật gật đầu, rồi nhận lấy phong bì rời đi.
Ai cũng không biết, người đàn ông ngồi ngay bên cạnh của anh ta là ai.
Hơn nữa, Lê Đức Hòa đi chưa tới một phút, người đàn ông này cũng nhanh chóng biến mất ở trong bóng đêm.
Tất nhiên, những chuyện này Trần Viễn cũng không hề hay biết chút gì.
Lúc này, anh đang cùng với Lưu Thục Hiền đang ngồi ở trong xe ô tô.
Lưu Thục Hiền nhìn thấy vẻ mặt trầm tư của Trần Viễn, cô không khỏi có chút hiếu kỳ, quay sang hỏi thăm.
“Sao thế? Được tự do rồi mà anh vẫn còn không vui hay sao?”
Vừa rồi, lúc còn ngồi ở trong phòng tạm giam, thái độ của Trần Viễn tỏ ra vô cùng thản nhiên.
Nhưng sau khi lên xe ô tô, sắc mặt của anh đột nhiên trở nên trầm xuống.
Chuyện này để cho trong lòng Lưu Thục Hiền cảm thấy vô cùng khó hiểu.
“Hả? À… cô đang hỏi tôi chuyện gì?”
Bị âm thanh của Lưu Thục Hiền làm cho giật mình, lúc này Trần Viễn mới vội vàng xoay người nhìn lại.
Nhưng sắc mặt của Lưu Thục Hiền lúc này đã có chút cứng đờ.
Cô cũng không nghĩ đến, Trần Viễn lại không chú ý đến sự có mặt của mình.
“Cô không có sao chứ?”
Nhìn thấy Lưu Thục Hiền đột nhiên không có lên tiếng nói chuyện, Trần Viễn hơi có một chút nghi hoặc, vội vàng lên tiếng hỏi thăm.
Nhưng lúc này, Lưu Thục Hiền chỉ liên tục lắc đầu, mà không có đáp lại anh.
Nhất thời, bầu không khí trên xe trở nên yên tĩnh đến lạ thường.
Sau khi chiếc xe dừng lại ở