Đám tang của ông Xuyên diễn ra trong một bầu không khí hết sức yên tĩnh.
Bởi vì không muốn làm cho rườm ra, với lại nguyện vọng của cha anh trước đây là muốn được đưa về quê để chôn cất.
Thế nên, sau khi làm lễ cầu siêu cho cha, Trần Viễn liền quyết định đưa tro cốt của cha anh trở về quê.
“Anh Viễn, xin anh đừng quá đau buồn.
Cha anh nếu như có linh thiêng, ông ấy nhất định sẽ phù hộ cho anh và em gái anh được bình an!”
Lúc này, nhìn thấy Trần Viễn ôm lấy tro cốt của cha đứng thất thần một hồi lâu, Lưu Thục Hiền mới nhịn không được để lên tiếng an ủi.
Thế nhưng, tâm trạng của Trần Viễn thật sự không tốt, anh cũng không có phản ứng lại lời nói của cô.
Kỳ thật, lúc đầu nhận được tin mất của cha do bệnh viện báo về, Trần Viễn cũng không muốn đem tin tức này tiết lộ ra bên ngoài.
Dù sao, ngoại trừ cha và em gái, gia đình anh cũng không có ai là thân nhân.
Chính vì thế, đám tang vừa rồi cũng rất vắng vẻ, không có bất kỳ một ai đến thăm.
Lúc này, ánh mắt của Trần Viễn khẽ liếc qua, nhìn về phía phòng bệnh của em gái.
Không biết vì sao, sáng sớm hôm nay con bé đột nhiên tỉnh lại, sau đó con bé còn hỏi cha đang ở đâu.
Lúc đó, Trần Viễn cảm thấy hết sức khó xử, cũng không biết phải trả lời em gái của anh như thế nào.
Dứt khoát, Trần Viễn liền biện ra lý do, nói rằng nhà ở dưới quê xảy ra chút chuyện, nên cha mới đón xe về quê xứ lý công việc.
Mấy lời nói dối này, kỳ thật cũng không có cách nào lừa gạt được con bé.
Nhưng con bé từ trước đến giờ đều rất nghe lời anh, chính vì thế nó cũng không có nghi ngờ chút nào, còn gật đầu đáp lại.
“Dạ, em biết rồi!”
Nhưng ngay sau đó, trên khóe mắt của con bé, bỗng dưng rơi xuống mấy giọt nước mặt.
Đồng thời, con bé đột nhiên nhào vào trong lồng ngực của Trần Viễn, thút thít nói ra.
“Anh hai, lúc nãy em nằm mơ thấy cha.
Cha nói cha phải đi xa, không thể về chăm sóc cho em và anh hai được nữa.
Cha còn nói, em phải mau chóng khỏi bệnh, để về lo cho anh hai.
Anh hai, có phải cha đã đi xa thật rồi không? Cha sẽ không về gặp em với anh hai nữa đúng không?”
Nghe được lời nói của em gái, toàn bộ cơ thể của Trần Viễn liền trở nên cứng đờ.
Anh cũng không rõ, đây là cha anh hiển linh, trở về báo mộng cho em gái anh biết.
Hay là con bé nghe ai đó nói, cha của anh và nó không thể nào trở về nữa.
Nhưng lúc này, anh nhìn con bé, lại nhìn lấy giọt nước mắt từ trên gò má của con bé chảy dài xuống vai áo.
Nhất thời, trong lòng của anh không khỏi cảm thấy vô cùng ngổn ngang.
Anh hơi hơi đưa đưa tay, vỗ nhẹ lên vai của con bé.
“Bé Yến, em không được suy nghĩ lung tung.
Cha của chúng ta vẫn còn rất khỏe mạnh, ông ấy chỉ bận chút việc.
Chờ em khỏi bệnh, anh sẽ đưa em về nhà, gặp cha có được không?”
Mặc dù biết rõ là Trần Viễn không có nói thật, nhưng cô bé vẫn rất nghe lời, gật gật đầu, đáp lại.
“Dạ, anh hai! Bé Yến biết rồi, bé Yên sẽ cố gắng khỏi bệnh, để được anh hai đưa bé Yến về nhà gặp cha!”
Nói xong mấy lời này, giống như toàn bộ cơ thể đã mất đi hết sức lực, cô bé lúc này tỏ ra vô cùng mệt mỏi, đưa mắt nhìn về phía Trần Viễn.
“Anh hai, bé Yến thấy mệt quá! Bé Yên không thể tiếp tục nói chuyện được với anh hai nữa.
Anh hai, anh đừng có buồn, biết không?”
Nói xong mấy lời cuối cùng, cô bé rốt cuộc cũng nhịn không được, ngã vào trong lồng ngực của Trần Viễn, dần dần thiếp đi.
Lúc này, bên trong hốc mắt của Trần Viễn đã nhịn không được, chảy đầy nước mắt.
Anh từ lúc nhỏ, đã từng thề rằng mình sẽ không bao giờ khóc.
Cho dù lúc ra chiến trường, bị đạn bắn xuyên bắp đùi, anh cũng chưa từng rơi lấy một giọt nước mắt.
Nhưng lúc này, quả thật là anh không có cách nào kiềm chế được cảm xúc của mình.
Nước mắt cứ như thế tuôn ra, không ngừng rơi trên ga giường.
“Bé Yến, em hãy ngủ đi, anh hai nhất định sẽ tìm mọi cách để chữa khỏi bệnh cho em!”
Cố gắng đem nước mắt ở trên khuôn mặt gạt đi, bàn tay của Trần Viễn hơi có một chút run rẩy, chậm rãi sờ sờ lên đầu của em gái.
Anh biết, lúc này cũng không phải lúc để cho mình đau lòng.
Anh nhất định phải tìm ra kẻ đã hại chết cha anh.
Cho dù bọn họ là ai, cho dù bọn chúng có bao nhiêu thế lực, anh cũng nhất quyết phải để đám người đó trả một cái giá đắt nhất.
“Đi thôi!”
Rời khỏi bệnh viện, Trần Viễn mang theo hũ tro cốt, trực tiếp lái xe trở về quê.
Trên đường, bầu không khí trên xe hết sức yên tĩnh.
Mặc dù rất muốn lên tiếng để an ủi Trần Viễn.
Nhưng lúc này, Lưu Thục Hiền cũng không biết phải mở miệng nói như thế nào.
“Đúng rồi, hôm nay phải cảm ơn cô rất nhiều! Nếu như không có sự giúp đỡ của cô, tôi cũng không biết phải xử lý đám tang của cha tôi như thế nào.”
Đột nhiên nghe Trần Viễn lên tiếng nói chuyện, Lưu Thục Hiền lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, giọng nói mang theo mấy phần ôn nhu.
“Không có việc gì,