“Anh Viễn, anh không có sao chứ?”
Ngồi ở trong phòng, nhìn thấy bộ dáng Trần Viễn hơi có vẻ thất thần từ bên ngoài bước vào.
Lưu Thục Hiền không khỏi lo lắng, đưa mắt nhìn về phía anh.
Lúc này, Trần Viễn cũng cố nặn ra cho mình một nụ cười mà anh cho rằng tự nhiên nhất, hướng về phía Lưu Thục Hiền đáp lại.
“Không có việc gì, tôi chỉ thấy hơi khó chịu ở trong người một chút mà thôi.
Giờ cũng khuya rồi, hay cô nghỉ ngơi trước đi, tôi muốn về phòng suy nghĩ một lúc.”
Nói xong, Trần Viễn cũng không có tiếp tục lưu lại, bước chân của anh nhanh chóng đi vào phòng ngủ của mình.
Lúc này, ánh mắt của Lưu Thục Hiền nhìn theo bóng lưng của anh, mang theo mấy phần suy tư.
Nhưng sau đó, cô cũng không có suy nghĩ gì nhiều nữa, bắt đầu chậm rãi bước về phía phòng ngủ, nằm ngay bên cạnh phòng ngủ của Trần Viễn.
“Ài…”
Nằm ở trên giường ngủ, Trần Viễn để tay gối ra sau đầu, sau đó anh mới thở dài một hơi.
Kỳ thật, vừa rồi Thu Trang cũng không phải muốn để cho anh làm bạn trai thật của cô, mà chỉ muốn anh giúp cô đóng một hồi kịch, giả làm bạn trai của cô đi đến buổi họp lớp vào ngày mai của Vũ Đình Thành.
Lúc đầu, Trần Viễn cũng không tính đồng ý.
Nhưng nghe Thu Trang thuyết phục một hồi, anh cũng siêu lòng, liền nhận lời giúp cô.
Chỉ có điều, lúc này nghĩ lại, trong lòng Trần Viễn không khỏi cảm thấy vô cùng khó chịu.
Bởi vì, không phải tự dưng mà Thu Trang muốn làm như vậy.
Nguyên do trong đó mặc dù Thu Trang không chịu nói rõ cho Trần Viễn biết, nhưng Trần Viễn lại có thể đoán ra được một hai.
Trước đây, khi nghe người ở trong thôn nói Thu Trang sắp kết hôn, hơn nữa còn với một người đàn ông vô cùng giàu có ở trên thành phố.
Lúc đó, Trần Viễn đã từng điều tra qua, sau đó anh mới biết được.
Hóa ra, người mà Thu Trang muốn kết hôn lại chính là lớp trưởng cũ của bọn họ, Vũ Đình Thành.
Hôm nay, Vũ Đình Thành đột nhiên gửi lời mời đến toàn bộ lớp cấp hai, còn muốn dẫn theo vợ sắp cưới đến buổi họp lớp.
Tất nhiên, trong lòng của Thu Trang nhất định là sẽ không vui.
Nhưng mà, chuyện này cô cũng không tiện từ chối.
Chính vì thế, cô mới mượn Trần Viễn giả làm bạn trai, sau đó đi đến buổi họp để giới thiệu với tất cả mọi người.
Nếu như là trước đây mấy năm, có lẽ Trần Viễn sẽ vui mừng đến mức không thể nào ngủ được.
Nhưng hiện tại, ngoài sự khó chịu, anh cũng chỉ có thể liên tục thở dài.
Kỳ thật, không phải là anh không thể từ chối lời đề nghị của Thu Trang.
Thế nhưng, nhìn thấy ánh mắt cầu khẩn của cô, anh lại cảm thấy mềm lòng, không cách nào để từ chối.
Chính vì vậy, lúc này trong lòng của Trần Viễn mới sinh ra phiền muộn.
Anh cũng không biết, từ khi nào mà lòng mình lại trở nên yếu đuối đến như vậy?
“Anh Viễn, anh có còn thức hay không?”
Trong lúc vẫn còn đang suy nghĩ một hồi miên man.
Đột nhiên, phía bên ngoài nghe được tiếng của Lưu Thục Hiền gọi vào, thần sắc của Trần Viễn không khỏi trở nên bừng tỉnh.
Anh vội vàng ngồi dậy, đi ra phía ngoài để mở cửa phòng.
“Thế nào? Cô không ngủ được sao?”
Nhìn thấy Lưu Thục Hiền mặc đồ ngủ, đi qua đi lại ở trước cửa phòng của mình, Trần Viễn không khỏi nhô đầu nhìn ra ngoài, trên mặt hiện lên mấy phần nghi hoặc.
“Tôi… tôi thấy hơi khó ngủ.
Anh… anh có thể nói chuyện với tôi một lúc được không?”
Lưu Thục Hiền đáp lại với vẻ mặt hơi có một chút lúng túng.
Nghe vậy, Trần Viễn cũng không có suy nghĩ gì nhiều, anh liền đem cửa phòng mở ra.
Mà lúc này, Lưu Thục Hiền chỉ dừng lại một chút, sau đó cô nhanh chóng bước vào bên trong.
Lúc đi vào, ánh mắt của cô không quên quan sát bốn phía xung quanh.
Mặc dù căn phòng ngủ của Trần Viễn có hơi cũ, hơn nữa thời gian lâu dài không có người quét dọn, cũng hiện lên một chút ẩm mốc.
Thế nhưng, từ giường ngủ cho đến đồ đạc ở trong phòng, có thể thấy được Trần Viễn là người vô cùng ngăn nắp.
Mọi thứ vật dụng cùng với đồ đạc cá nhân của anh đều được sắp xếp một cách ngay ngắn, chỉnh tề.
Ngay cả chăn màn ngủ đều được anh gắp gọn gang giống như hồi ở trong quân ngũ.
Nhìn thấy như vậy, trong lòng của Lưu Thục Hiền không khỏi mỉm cười.
Đồng thời, trong đầu của cô cũng bắt đầu suy nghĩ bâng quơ, nhất thời cũng không cách nào kiểm soát được.
“Này, cô không có bị làm sao đấy chứ?”
Nhìn thấy Lưu Thục Hiền từ lúc bước vào trong phòng của mình, hết nhìn đông rồi lại ngó tây, sau đó tự dưng đứng đấy cười một mình, bộ dáng giống như là một đứa ngốc.
Nhất thời, Trần Viễn không khỏi cảm thấy quái lạ, vội vàng đưa tay lên ở trước mặt của cô, rồi lớn tiếng hô lên.
Tức thì, Lưu Thục Hiền không khỏi từ trong ảo mộng bừng tỉnh.
Trên khuôn mặt của cô nhanh chóng hiện lên mấy cái áng mây đỏ.
Sau đó, cô tỏ ra xấu hổ, nhìn về phía Trần Viễn cười cười.
“Không có việc gì, vừa rồi tôi chỉ hơi thất thần một chút mà thôi.”
“Thật vậy không?”
Trần Viễn có vẻ không quá tin tưởng vào câu trả lời của cô, lần nữa anh nhìn về phía Lưu Thục Hiền với ánh mắt tràn đầy nghi ngờ.
“Tôi… tôi thật sự không có việc gì.”
Bị Trần Viễn nhìn chằm chằm mình bằng ánh mắt như vậy, nhất thời Lưu Thục Hiền có chút xấu hổ, không khỏi trở nên nói lắp.
Mà lúc này, Trần Viễn cảm thấy Lưu Thục Hiền cũng không quá giống như một người có bệnh, thế nên anh mới yên tâm thở ra một hơi.
“Được rồi, vừa nãy cô nói muốn gặp tôi nói chuyện.
Vậy cô muốn nói chuyện gì?”
Đột nhiên nghe Trần Viễn thay đổi chủ đề, Lưu Thục Hiền cũng không muốn lại tiếp tục đề tài giống như vừa rồi.
Thế nên, cô lúc này mới lấy lại tinh thần,