Năm giờ sáng tại trường Vĩnh Hòa, bảo vệ còn gật gù trên ghế, trước cổng lâu lâu có bóng dáng của những người trong khu tập thể dục chạy ngang.
Cánh cửa sau của trường từ từ mở ra, hai bóng người nhẹ nhàng đi vào bên trong.
Sáng hôm sau, học sinh lớp 12A3 được một hồi náo loạn.
Bàn ghế trong lớp có phân nửa là bị gạch phá, bên trên còn được người nào đó dùng bút lông viết lên hàng chữ "Ai là kẻ bắt nạt?".
Một số thì lại không thấy đâu, không cần phải hỏi, cũng biết số bàn ghế đó là của ai.
Những người có bàn bị gạch phá thì đứng rống họng lên mà chửi mắng, còn cười một cách cợt nhả, "Có giỏi thì ra mặt, làm rùa rụt cổ như thế làm gì?".
Rồi là "Tao chính là kẻ bắt nạt đấy, có giỏi thì ra đấm ông đây một cái nào!".
Nhưng đa số đều biết nếu người đó xuất hiện thật, bọn giỏi võ mồm đó, cũng không dám làm gì đâu.
Đỉnh điểm hơn cả là lúc đám người Tần Khoa bước vào, sau khi hiểu rõ mọi chuyện, hắn bước thẳng đến chỗ Tử Ngôn đang ngồi.
Nắm lấy cổ áo cậu, "Là mày bày trò phải không? Nếu mày ngay lập tức mang bàn ghế để lại chỗ cũ, tao sẽ rủ chút lòng thương mà tha cho mày, nếu không--"
"Nếu không thì sao? Cậu sẽ làm gì tôi?"
"Ha ha, Tống Tử Thanh, hôm nay mày ra đường vấp phải đá đập trúng đầu rồi phải không? Mày có biết hậu quả khi nói chuyện với tao như thế không?"
"Cậu cứ một hai hăm dọa tôi, sao cậu chắc chắn chuyện này là do tôi làm, không lẽ cậu nghĩ tôi mang hận chuyện hôm qua? Không phải bạn Ninh Dịch đã nói tưởng nó là rác nên mới đem vứt hay sao? Không lẽ của các cậu...cũng là rác?"
"Thằng này đúng là ăn gan báo rồi, là mày tự tìm đấy nhé."
Dứt lời Tần Khoa vun tới một cú đấm, Tử Ngôn bỗng nhiên vấp chân "ngã" xuống, tránh được một đòn của hắn.
Vừa lúc thì thầy giáo cũng bước vào, Tần Khoa không còn cách nào đành phải ôm hận nhịn lại, vì nếu làm lớn chuyện, ngược lại không có lợi cho hắn chút nào.
Cả bọn lũ lượt kéo nhau đi xuống bãi rác phía sau tìm bàn ghế của mình, Tử Ngôn bên cạnh nhìn sang Tề Minh, hai người không nhịn được bật cười.
Mọi người trong lớp vẫn chưa thể tin vào chuyện vừa xảy ra, họ cứ tưởng Tử Thanh đã phải bầm mình rồi chứ, không ngờ lại có thể may mắn thoát được một lần.
..................
"Tần ca, anh có thấy tên Tử Thanh đó dạo gần đây rất khác hay không?"
Thành Địch đứng bên cạnh nghe Ninh Dịch nói thì gật đầu phụ họa, "Tao cũng thấy vậy, nếu như thường khi là nó đã sợ rúm cả người lại rồi luôn miệng nói xin lỗi."
"Tụi bây im hết đi!" Cầm cái ghế có viết tên mình bị dính nham nhở rác bẩn lên.
Tần Khoa không nhịn được điên người, nhớ lại vẻ mặt bình tĩnh khi đó của Tử Thanh, Tần Khoa giơ cái ghế lên sau đó nện xuống thật mạnh.
Cái ghế tan tành, mảnh gỗ văng tứ tung, cả bọn thức thời im lặng.
"Giờ ra chơi bắt nó lại cho tao!"
"Được."
.......................
Nhưng nguyện vọng của hắn không được thỏa mãn, vì khi ra chơi Tử Ngôn không đi nhà ăn như thường lệ mà lại đi đọc sách.
Nơi "yên tĩnh" cậu chọn lại là...trước cửa văn phòng.
Cả bọn Tần Khoa chỉ biết nghiến răng nuốt hận vào trong, định là ra về sẽ tính tiếp.
Ai ngờ một lần nữa Tử Ngôn lại thoát nạn, bọn kia còn chưa hành động, Tề Minh từ bên cạnh đã bước tới cặp cổ cậu rời đi.
Không ai giải thích được tại sao hai người này lại trở nên thân thiết, nhưng trước đó Tề Minh đã từng cảnh cáo rằng không muốn dính vào trò của bọn họ.
Còn việc hắn làm bạn với ai, thì họ làm sao mà quản được cơ chứ.
Nhưng trò hay mà Tử Ngôn cùng Tề Minh làm ra vẫn chưa đến hồi kết đâu.
Ra khỏi trường không xa thì Cố Duệ Thành đến.
Anh còn mang theo hai người khác, cả bốn tụ họp ở nhà của Tử Ngôn.
Một người tên Gia Tề Vũ, là một cảnh sát, có sự chuyên nghiệp và rất nổi tiếng ở Sở cảnh sát.
Hiện tại Tử Ngôn đã có bằng chứng về việc anh cậu là nạn nhân của bạo lực học đường, từ bây giờ cảnh sát sẽ bắt đầu vào cuộc.
Đương nhiên không thể là vị "cảnh sát trưởng" nào đó được, nếu không lỡ có một Cố tổng, Tề tổng nào đó xuất hiện nữa thì sao? Gia Tề Vũ một bên là cảnh sát, ngoài ra còn có thân phận hơi đặc biệt.
Quan trọng nhất là đối với Tử Ngôn, là người tuyệt đối có thể tin được.
Một người khác là Quý Yến Nhiên, chuyên ngành là luật sư, Tử Ngôn sẽ gửi đơn tố cáo đối với Tần Khoa và hai giáo viên kia về việc vu oan và che giấu thông tin liên quan.
Đương nhiên cả hai người họ đều là bạn của Cố Duệ Thành, nên sẽ dễ bàn bạc và tuyệt đối không phải loại người có thể dùng tiền mua được.
Tử Ngôn đưa USB và một số bằng chứng mà cậu cùng Tề Minh thu thập được trong những ngày qua cho Gia Tề Vũ.
Trong đó còn có đoạn ghi âm cuộc nói chuyện với Phương Du, cô ta đồng ý đứng ra làm chứng cho việc Hiệu trưởng cùng giáo viên trong trường, bao che cho những sự thật phía sau.
Ngoài ra còn có đoạn ghi âm cuộc nói chuyện giữa Tử Ngôn và Giang Thành.
Chỉ nhiêu đó đã đủ đưa hắn vào diện quấy rối tình dục rồi, còn phía sau phải nhờ cảnh sát rồi.
...............
Sau khi ba người kia rời đi, bên trong còn lại Cố Duệ Thành và Tử Ngôn.
Biết anh vì chuyện của cậu, sau khi hoàn