Cố Duệ Thành không chịu được nữa, bỏ chén cơm xuống, bước sang phía cậu.
Nhưng cũng ngại không gian mở của phòng bếp nên không giống bình thường ôm lấy cậu, mà chỉ lấy khăn giấy bên cạnh thấm nước mắt cho cậu.
Không khí như thế cũng không ai nuốt nổi cơm, Tử Ngôn sau khi khóc một hồi, thấy bữa ăn đang vui vẻ vậy mà vì bản thân lại bị phá hủy.
Cậu quay sang cúi đầu xin lỗi cha Cố, cũng nhìn sang Cố Thiên Hành để lại ánh mắt có lỗi cho hắn.
Cha Cố không trách cậu, mà chỉ quay sang hỏi lý do.
"Từ khi biết chuyện con chưa bao giờ được gọi một tiếng cha, sau khi Tử Thanh mất cũng chưa được ăn cơm một cách vui vẻ như thế này.
Nên con..."
"Ta hiểu mà.
Vậy sau này con đã có cha rồi, lại còn có thể cùng nhau dùng bữa.
Tử Ngôn có cảm thấy vui không?"
"Rất vui ạ!"
Cố Duệ Thành không có ý trách cậu đã quên người bên cạnh như anh, ngược lại trong lòng lại thoải mái không ít.
Vì không muốn anh lo lắng, Tử Ngôn thường nói với anh rằng mọi chuyện vẫn ổn, đó là do Tử Thanh chọn và cậu ủng hộ.
Nhưng trong thâm tâm anh biết, làm sao có thể ổn được khi mất đi người thân duy nhất trên đời.
Hiện tại có thêm người cùng chăm sóc, cùng quan tâm cậu với anh, tuy có chút ghen tỵ nhưng anh cũng rất vui lòng.
Cậu chịu nói ra suy nghĩ trong lòng khiến anh bớt lo đi rất nhiều.
Anh chỉ sợ đó là vỏ bọc của cậu, đến khi không chịu được nữa, lại giống như Tử Thanh.
"Vậy thì hiện tại có cha để chống lưng rồi, có lẽ không cần anh nữa phải không? Bản thân bỗng nhiên thấy mình thật đáng thương..." Cố Duệ Thành vừa nói vừa làm bộ lấy khăn giấy đưa lên chấm nước mắt, điệu bộ chọc cười mọi người không ít.
"Cứ tiếp tục giả bộ đi.
Tử Ngôn, cha nói con nghe, đừng để vẻ ngoài của nó dụ dỗ nghe chưa.
Nó là một con trâu già đấy, nếu nó có dùng điệu bộ đáng thương đó mà đòi hỏi điều gì, cũng không được phép đồng ý nghe chưa!"
Cha Cố dùng thái độ như đang dạy con trước khi gả về nhà chồng, khiến cậu rất cảm động và cũng rất vui vẻ.
Cố Thiên Hành bên kia thì ôm bụng cười ngặt ngoẽo, không ai để ý đến Cố Duệ Thành phía sau mặt chuyển xanh trắng.
Sau có thể như thế được, Tử Ngôn đã hứa hai tháng sau cho anh, lỡ như vì lời của cha Cố mà thay đổi.
Ngược lại lần này anh đem Tử Ngôn về không có lợi mà còn hại trăm phần, đây là cảm giác tự lấy đá đập chân hay sao?
Thật ra tuổi tác của Tử Ngôn ban đầu cũng là chuyện khiến cha Cố suy nghĩ rất nhiều.
Hai người cách nhau gần chục tuổi như thế, thì không phải có hơi không tốt hay sao? Chưa nói đến hiện tại cậu vẫn chưa đủ 18 tuổi, con trai ông còn bị đeo danh "trâu già gặm cỏ non" nữa.
Nhưng sau khi gặp cậu, lại nghe mấy ông bạn nói bản thân còn nuôi con dâu từ khi nó mới chập chững biết đi.
Con trai của mấy ổng còn lớn hơn Duệ Thành của ông rất nhiều, chính vì thế cha Cố không còn suy nghĩ gì nữa.
Tụi nhỏ hạnh phúc không phải là điều tốt nhất rồi sao?
Lại biết đâu chừng sau này, khi con trai ông trở thành một lão già như ông hiện tại, thì có Tử Ngôn bên cạnh cũng là một điều hay!
Buổi tối kết thúc, trời cũng không còn sớm, cha Cố ra lệnh cho Cố Duệ Thành đưa Tử Ngôn về đến tận nhà.
Anh làm kiểu như được ra lệnh mới theo nhưng thật ra đã cầm chìa khóa xe trên tay rồi, chỉ kiềm chế không vác cậu mà chạy khỏi Cố gia thôi.
Sau một hồi lâu cha Cố quyến luyến không buông cậu ra, cuối cùng cũng được Cố Thiên Hành gỡ vây.
Anh không còn đợi gì nữa, kéo cậu một mạch ra xe, Tử Ngôn vừa bị kéo đi vừa chỉ kịp giơ tay lên vẫy vẫy với ông.
Bước vào xe, Tử Ngôn còn chưa kịp trách móc anh câu gì, liền một thân kinh ngạc bị Cố Duệ Thành sờ soạng.
Tử Ngôn hết hồn đẩy anh ra, lại còn dùng hai tay làm tư thế phòng thủ che trước ngực.
Anh cũng không lên tiếng giải thích, người của mình, chạm vào còn phải giải thích sao? Không thể nào có chuyện đó rồi!
"Anh làm người kinh doanh, sẽ không để bản thân chịu thiệt." Nói xong cậu đó, cũng không để ý đến đôi mắt mở to kinh ngạc của cậu, khởi động xe rời khỏi Cố gia.
Nhớ lại những hành động hôm nay của cha Cố, Tử Ngôn mới biết được, thì ra là anh đang ghen tỵ.
Nhưng tại sao lại ghen tỵ với cả cha mình cơ chứ, thật hết nói nổi!
Không muốn để Cố Duệ Thành chạy xe tới lui, Tử Ngôn đề nghị anh có thể ngủ lại đây, sáng hôm sau đến thẳng công ty cũng được.
Quần áo thì lần trước Y Hạ mang đến cho anh, vẫn luôn được treo bên cạnh quần áo của cậu, rất thuận tiện.
Cố Duệ Thành cầu còn không được, không nói hai lời, xem như nhà mình mở cửa bước vào trong.
Xoạt xoạt hai cái, cởi sạch quần áo ra ném lên giường chỉ còn lại cái quần lót, sau đó nghênh ngang lướt sang Tử Ngôn bước vào nhà tắm.
Cậu cũng biết hôm nay anh bị kích thích nên không để ý lắm, mang quần áo cảu anh bỏ vào máy giặt, sau đó lại lấy một bộ quần áo