"Tử Thanh?!" Tiếng kêu có chút run rẩy, đủ để biết người dưới đất không hề giả vờ, thật sự là bị dọa rồi!
"Em là Tử Ngôn, em trai sinh đôi của Tử Thanh, có thể vào trong nói chuyện được không?"
Sau khi bình tĩnh lại, Phương Du nhận ra bản thân đã phản ứng hơi quá, cô đứng dậy dẫn hai người họ đến phòng khách.
Sạch sẽ là điều mà hai người cảm nhận được khi bước vào bên trong, Phương Du đem nước ra cho hai người, rồi bước tới phía đối diện ngồi xuống.
"Cậu nói cậu là em trai sinh đôi của Tử Thanh?"
"Phải! Chắc cô cũng biết, hôm nay anh ấy đã tự sát, tang lễ cũng đã tổ chức xong Vì không có người thân nên chúng em cũng không làm gì lớn cả, nếu cô muốn đến thắp nén nhang cho anh ấy.
Em sẽ cho cô biết địa chỉ mộ phần."
Không nhắc đến thì thôi, vừa nghe đến hai chữ tự sát, Phương Du đã không kìm được khóc lên.
Trong sự nghiệp làm nhà giáo của cô, loại học sinh nào cô chưa gặp qua, nhưng đứa bé Tử Thanh này để lại ấn tượng cho cô rất tốt.
Chỉ tiếc năng lực cô có hạn, không thể làm gì cho cậu.
"Được, vậy...hai người đến đây là muốn..."
"Cảnh sát kết luận là do xấu hổ khi bị bắt gặp gian lận, lại bị nêu tên cảnh cáo nên anh ấy nhất thời nghĩ quẩn mà tự sát.
Bản thân là giáo viên chủ nhiệm, em nghĩ hơn ai hết, cô biết rõ năng lực của anh ấy.
Việc cô từ chức đã chứng minh điều đó, thứ em muốn nghe là sự thật phía sau!"
Phương Du có thể nói, cô chưa bao giờ có một cuộc nói chuyện với người nhỏ tuổi hơn, nhưng bản thân lại thấy căng thẳng như thế.
Mọi lời nói của Tử Ngôn không phải là đứng ở vị trí là người không biết gì cả, mà nó giống như đã biết hết mọi chuyện.
Đến đây không có mục đích gì khác là nhận được sự xác nhận từ cô.
"Buổi kiểm tra hôm đó, cô không có mặt, chỉ khi Tử Thanh được dẫn lên phòng giáo vụ cô mới biết em ấy bị bắt gặp gian lận.
Cô đương nhiên không tin, nhưng trùng hợp là khi cô đến phòng camera để xem băng ghi hình trong phòng thi.
Thì lại được người phụ trách đó báo, camera trong phòng đó bị hỏng trước kỳ kiểm tra."
Sau đó Phương Du còn đến nói chuyện với Hiệu trưởng, vì cô biết kỳ thi lần này đối với Tử Thanh rất quan trọng, đặc biệt là với hoàn cảnh của cậu.
Nhưng Hiệu trưởng chỉ lạnh mặt nói với Phương Du, "Chỉ cần làm tốt chuyện của mình thôi, những chuyện khác cô không cần quan tâm đâu!"
Rời phòng Hiệu trưởng, cô càng tin tưởng hơn về chuyện Tử Thanh không gian lận, nhưng cô không biết phải làm sao giúp em ấy.
Cho đến chiều ngày hôm đó, cô nghe được hai giáo viên gác thi trong phòng Tử Thanh to nhỏ trong phòng vệ sinh.
"Lần này oan ức cho Tử Thanh rồi."
"Làm gì được chứ, là con trai Thị trưởng (*) đó, cô dám tố cáo không? Bị nêu tên trước trường thôi, có lẽ không ảnh hưởng nhiều đâu."
(*) Thị trưởng: tương đương Chủ tịch UBND thị xã hay TP thuộc tỉnh.
"Cô không biết hoàn cảnh em học sinh đó sao? Đáng thương lắm, em ấy nhờ học bổng mới học lên tới đây đó, chỉ tại đắc tội nhằm người thôi."
"Sao này trong trường ưu ái em ấy hơn một chút đi."
................
"Con trai Thị trưởng? Đúng là rất oai!" Tử Thanh nghiến răng lập lại lời Phương Du kể.
"Cô xin lỗi, cô không biết chỉ vì sự yếu đuối của bản thân, lại khiến Tử Thanh..."
Đối với Phương Du, sau khi được cảnh sát thông báo về việc của Tử Thanh, trong lòng cô lúc nào cũng không yên.
Hết lần này đến lần khác đều tự bản thân đưa ra giả sử, nếu lúc đó cô kiên quyết làm rõ đến cùng thì sao? Nếu lúc đó cô nói với Tử Thanh rằng cô tin tưởng cậu, thì kết cục có