Đồ ăn là thư tình của mình gửi cho cậu A Tử gặp A Vũ vào ngày sinh nhật tuổi 17 của mình. Giờ tan học, cô bắt gặp cậu và đám bạn đi đằng trước mình đang sôi nổi bàn luận về vấn đề sau này sẽ tìm một người vợ như thế nào. A Vũ nói to rằng, “Sau này tớ sẽ tìm một người vợ biết nấu ăn.” Mọi người đều bật cười, đại khái là cười vì cậu thực tế quá rồi. A Tử không kìm được nhìn về phía A Vũ, cậu cũng đang cười, dáng vẻ thần thái đầy hứng khởi kia lập tức khắc sâu vào tâm trí cô. Về đến nhà, bố mẹ đã chuẩn bị cho cô một chiếc bánh sinh nhật, hai người bảo cô hãy ước một điều. Cô nhắm mắt lại, nói thầm trong lòng, ‘vậy hãy để con biết làm cơm ngon nhất thiên hạ đi ạ.’ A Tử thổi một hơi tắt hết 17 cây nến, vừa an lòng lại vừa mong đợi bước vào tuổi 17 của mình.
Khoai tây, vẫn là khoai tây.
A Vũ thân mến,
Mình là A Tử, đây là điều mà mình muốn nói cho cậu biết, nhưng có lẽ cậu mãi mãi không biết được.
Lúc 17 tuổi mình đã ghi nhớ cậu, đã biết tên của cậu, đã biết cậu học ở lớp nào, đã biết mỗi lần cậu tới căn-tin, đều sẽ ngồi ở chỗ trong góc ấy. Nhưng bên cạnh cậu luôn luôn có một đám bạn, mình không thể tiếp cận cậu quá gần được, chỉ có thể nhìn từ xa mà thôi. Hôm ấy lấy cơm ở nhà ăn, mình lặng lẽ xếp hàng ngay sau cậu, nghe cậu nghiêm túc nói với cô lấy cơm, ‘một phần khoai tây sợi, một phần khoai tây hầm thịt ạ.’ Mình cười trộm trong lòng, thì ra là cậu thích ăn khoai tây. Do không để ý nên lúc cậu xoay người đã làm đổ cả khay cơm lên người mình. Cả người mình nhếch nhác, thế mà cậu lại còn cười: “Nhìn cậu kìa, cả người đều là khoai tây luôn.” Mình đỏ mặt đi đến chỗ vòi nước lau rửa, cậu cầm túi theo sau mình, không có thiện ý nói: “Em gái Khoai Tây, em phải đền bữa trưa cho anh đấy.” Mình hổn hển quát: “Không được phép gọi tớ là ‘em gái Khoai Tây’.”
Có thể nói chúng ta quen biết nhau vậy đấy, khi gặp nhau trên hành lang thật dài ở trường, cậu sẽ gọi to: “Em gái Khoai Tây, chào nhé!” Mình luôn đỏ mặt mà bước nhanh qua, thật ra trong lòng rất vui vẻ. Chẳng phải cậu thích ăn khoai tây đấy thôi, gọi mình là ‘em gái Khoai Tây’, mình cũng bằng lòng. Nhưng sao mình có thể để cậu đoán ra tâm tư của mình được chứ, thế nên mình luôn tỏ vẻ tức giận mà trừng mắt với cậu, cậu cũng sẽ hả hê cười to ‘ha ha’.
Mình nghĩ thầm trong lòng, ‘mi cũng đừng vui mừng quá sớm đấy.’ Mình muốn nấu khoai tây cho cậu ăn, nấu món khoai tây ngon nhất. Có điều mình lại chẳng hề biết nấu cơm. Mình đành phải nhờ mẹ, ra vẻ lơ đãng nói: “Mẹ ơi, mẹ dạy con làm cơm nhé.” Trái lại, mẹ mình lại vô cùng vui mừng, cho rằng mình đã hoàn toàn hối cải mà chịu vứt cái mũ ‘ham ăn lười làm’ đi rồi. “Muốn học nấu món gì nào?” dáng vẻ mẹ mình cứ như là cắt tiết gà vậy, “Khoai tây ạ, con muốn học nấu khoai tây!” mình nói to.
Mẹ dạy mình nấu món gà hầm khoai tây. Mình đã học được nên chọn khoai tây thế nào, phải chọn củ to vừa phải, đầu hình tròn, như vậy khoai mới ngon. Còn học được làm sao để làm được miếng gà ngoài giòn trong mềm, biết phải cho thêm nửa lon bia và một ít hương liệu gọi là vỏ quế nữa. Mình đã tốn mất khoảng một tháng, trong tháng ấy, mỗi ngày trên bàn ăn nhà mình đều là món gà hầm khoai tây mình nấu hỏng. Cho đến một ngày bố mình gắp lên một miếng khoai tây cho vào miệng, rồi dùng vẻ mặt khó tin mà nhìn mình, kêu lên: “Ngon quá, con gái bố quả là thiên tài!” Mình biết rằng, mình có thể mang món gà hầm khoai tây đến cho cậu nếm thử một chút rồi.
Mình đã mua một chiếc cà mèn nhỏ đẹp nhất mà mình có thể tìm được, bên trong đựng đầy món gà hầm khoai tây do mình tự làm, không biết cậu có thích hay không nữa. Câu nói đó của cậu, rằng nhất định phải tìm được một người vợ biết nấu ăn, ấy vậy mà mình lại nhớ kỹ. Thấp thỏm suốt giờ trưa, cuối cùng cũng đến lúc ăn cơm. Mình cầm thật chặt chiếc cà mèn, đứng ở giữa nhà ăn nhìn xung quanh, chỉ sợ để lỡ mất cậu. Cậu đến rồi, xung quanh vẫn là đám con trai đáng ghét kia. Mình lấy hết can đảm, bước tới trước mặt cậu. Cậu nhìn thấy mình, vẫn giống như trước mà khinh khỉnh gọi mình một tiếng ‘em gái Khoai Tây’. Mình gần như cắn chảy máu môi, nhưng vẫn không dám đưa gà hầm khoai tây đang cầm trong tay cho cậu. Đúng lúc này, tên con trai đứng cạnh cậu ra sức đẩy cậu một cái, kêu lên: “Trương Giai Thiến ở lớp A4 kìa, cô bạn mà cậu thích ấy!” Mình sững sờ, nước mắt suýt nữa thì rơi xuống, thật may các cậu cũng đang nghiêng đầu qua, mình mới có thời gian để cố gắng nén lại được. Cậu nhìn cô bạn kia một lúc, mới quay đầu lại hỏi mình, “Em tìm anh có việc hả, em gái Khoai Tây?” Mình chẳng biết nên trả lời cậu ra sao nữa, những lời đã lặp lại trong đầu vô số lần, giờ lại chẳng thốt ra được. Mình lặng lẽ đưa hộp cà mèn về sau lưng, ra sức hướng về phía cậu nói: “Sau này không được gọi mình là ‘em gái Khoai Tây’ nữa!” rồi chạy biến mất. Mình nghe thấy các cậu ở phía sau bật cười rất to, mình không dám quay đầu, bởi vì nước mắt đã không kiềm được mà lăn xuống mất rồi.
Mình chạy đến chỗ hành lang không có ai mà ngồi xuống, chiếc hộp đựng gà hầm khoai tây kia vốn là để cho cậu, giờ cũng chẳng có ai ăn. Mình ngồi lại, mở cà mèn ra,