Hai ly rượu mỏng chạm vào nhau phát ra một tiếng giòn tan.
Trì Ngộ uống cạn ly rượu trong tay, lén đưa mắt nhìn Nhiễm Cấm.
Nhiễm Cấm ửng đỏ từ cổ tới trán, tai nàng lại càng đỏ tươi ướt át, đôi mắt luôn nghiêm cẩn phòng bị vào giờ phút này bị phủ một tầng hơi nước mông lung, phản ứng chậm chạp nhìn vào thứ rượu đặc sệt trong ly.
Trì Ngộ nói: "Chị Nhiễm, sao chị không uống?"
"Xin lỗi, tửu lượng của chị không tốt lắm."
Nhiễm Cấm dường như đã say tám chín phần, nàng cố gắng gằn từng chữ để không lộ ra sơ hở trong giọng nói, càng khiến người ta thấy nàng đã gần tiến vào trạng thái say rượu.
"Vậy thôi, em đành uống một mình vậy." Trì Ngộ thuận miệng nói.
Những ngón tay mảnh khảnh của Nhiễm Cấm níu lấy chiếc chân cao của ly rượu, lắc nhẹ.
Không chờ rượu đỏ còn đọng lại trên thành ly chảy xuống hết, nàng đã nâng ly lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm nhỏ.
Trì Ngộ có chút bất ngờ.
"Chị uống chậm một chút, được không?" Nhiễm Cấm nhỏ nhẹ trưng cầu ý kiến của Trì Ngộ.
Nhìn Nhiễm Cấm cố gắng mở to mắt, xốc dậy tinh thần của mình, Trì Ngộ lấy ly rượu khỏi tay nàng.
"Đừng uống nữa, chị say rồi."
Trì Ngộ chỉ định cho nàng uống nhiều một chút, để nàng buông lỏng cảnh giác.
Nhưng không muốn nàng uống đến bất tỉnh nhân sự, vậy thì sẽ chẳng hỏi được gì.
Thấy Nhiễm Cấm khẽ cúi đầu, Trì Ngộ hơi bối rối, không biết là nàng vẫn ngoan ngoãn phục tùng mình như trước, hay chỉ đang tương kế tựu kế, muốn dùng một phương pháp cực đoan khác để thoát khỏi tình thế khó khăn này.
"Chị Nhiễm?" Trì Ngộ nắm tay Nhiễm Cấm, hỏi, "Chị không sao chứ?"
Nhiễm Cấm ngước đầu lên, đôi mắt sáng ngời, nhìn Trì Ngộ một hồi, giọng nói có hơi mờ mịt nhưng vẫn cố khắc chế: "Chị không sao."
"Mình về đi, để em gọi quản gia Trần tới lái xe."
Di động Trì Ngộ để bên túi phải, tay phải của cô đang nắm tay Nhiễm Cấm nên lúc đó phải buông ra.
Nhiễm Cấm giống như vừa phát hiện ra mình bị nắm, giật mình như bị bỏng, lập tức rút tay về.
Trì Ngộ cảm thấy nàng có chút kỳ lạ, cười nói: "Em có độc sao? Sao lại sợ em như vậy chứ."
Nhiễm Cấm bị lời cô nói làm chột dạ, đôi tay khoanh lại đặt trên bàn, ngồi thẳng tắp, rất giống học sinh ba tốt* đang ngồi nghe giảng.
(*Học sinh ba tốt: Đạo đức tốt, học tập tốt, sức khoẻ tốt.)
Những chiếc khuy măng sét được cài gọn gàng, mu bàn tay trắng như tuyết hơi ửng hồng vì cồn.
Trong lúc gọi điện cho quản gia Trần, Trì Ngộ âm thầm quan sát nàng.
Nhiễm Cấm dường như đã tỉnh hơn một chút, khẽ nhíu mày, có vẻ tức giận.
......
Quản gia Trần tới rất nhanh.
Trì Ngộ cầm áo khoác trên tay, nói Nhiễm Cấm cùng đi ra bãi đỗ xe.
Cô đi được hai bước, không thấy Nhiễm Cấm đi theo, quay đầu nhìn lại thì thấy nàng đang ngồi trên bàn, khá vất vả đứng lên rồi chậm rãi bước ra ngoài, mũi giày cao gót khẽ cọ xát lên sàn nhà, giống như người đi bộ bị bịt mắt.
Nàng say thật sự, không phải tức giận mà chỉ là cố chấp, không muốn lộ ra khuyết điểm của mình.
Trì Ngộ quay lại, một tay cầm áo khoác, tay kia giữ lấy nàng.
Không muốn chạm vào người phụ nữ này chút nào, nhưng bây giờ là thời cơ tốt để bắt chị ấy nói ra sự thật.
Trì Ngộ định đưa cô về Trì gia.
Đối mặt với ngôi nhà mình đã sống trong sáu năm, có lẽ chị ấy sẽ tức cảnh sinh tình.
"Đi thôi, dựa vào người em." Trì Ngộ thì thầm vào tai nàng, cố gắng làm cho giọng mình nghe thật chân thành và dịu dàng.
Trì Ngộ không biết rằng tai Nhiễm Cấm rất nhạy cảm, thậm chí còn không nghĩ đến phương diện đó.
Nhiễm Cấm vốn đang choáng váng, đột nhiên lại bị nhiệt khí truyền đến bên tai, trái tim như rơi vào tay Trì Ngộ, bị cô mạnh mẽ xoa nắn, hai chân nhũn ra, thân mình không chịu khống chế mà vùi vào lòng Trì Ngộ.
"Cẩn thận."
Trì Ngộ theo bản năng giữ lấy Nhiễm Cấm, ôm chặt cô vào lòng.
Áo khoác rơi trên đất.
Hương thơm thanh lãnh trên người Trì Ngộ xông vào khứu giác của Nhiễm Cấm, Nhiễm Cấm giãy giụa, nhanh chóng thoát ra khỏi lồng ngực cô, đứng vững vàng.
Trì Ngộ nói gì đó, có lẽ là đang cười khả năng uống rượu kém cỏi của nàng, Nhiễm Cấm nghe không rõ lắm, tiếng cười trầm thấp của Trì Ngộ rất gần, như xuyên vào tim nàng.
Nhiễm Cấm cố gắng kéo căng dây thần kinh, đi giúp Trì Ngộ nhặt áo khoác, đồng thời kéo xa khoảng cách của cả hai.
"Chị cũng không sợ té ngã nữa." Trì Ngộ cầm lấy áo khoác nàng đưa.
"Đi thôi." Nhiễm Cấm lại mở to mắt, để Trì Ngộ đi trước.
"Chị thật sự có thể tự đi à?"
"Có thể." Nhiễm Cấm nói ngắn gọn mà chắc chắn.
Trì Ngộ không đỡ nàng nữa, bước thẳng ra cửa.
Quản gia Trần đứng bên cạnh xe, nhìn Nhiễm Cấm bước đi loạng choạng, khi ngồi vào xe phải nắm chặt cửa, quản gia Trần lo lắng hỏi: "Nhiễm tiểu thư sao vậy?"
"Uống một chút rượu." Trì Ngộ ngồi vào bên cạnh Nhiễm Cấm, đóng cửa xe lại, "Đi thôi."
Quản gia Trần ngồi vào ghế lái, hỏi: "Nhị tiểu thư, chúng ta đi đâu?"
Trì Ngộ biết trong thời gian này Nhiễm Cấm không ở nhà, sau khi nàng chia tay chị gái thì đến ở trong căn hộ chung cư.
"Về nhà, Trì gia."
"Vâng."
Quản gia Trần lái xe rất ổn định, nhưng tình hình giao thông tối nay không tốt, sau khi lên cầu cao tốc phải liên tục đạp phanh và chân ga mấy lần.
Mở cửa sổ, gió lạnh tràn vào, dạ dày và đầu óc Nhiễm Cấm mới dịu đi một chút, lại bị lắc lư đến sông cuộn biển gầm, sắc mặt bắt đầu tái nhợt.
"Chị Nhiễm, khó chịu à?" Trì Ngộ hỏi nàng, "Buồn nôn sao?"
"Ừm......" Nhiễm Cấm nắm chặt tay, co người nhắm mắt lại, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, âm thanh này không giống như câu trả lời khẳng định, mà như một tiếng thở dài.
Trì Ngộ lấy chiếc túi từ trong xe ra: "Nếu muốn thì nôn ra đây."
"Cảm ơn......" Nhiễm Cấm túm lấy túi, vẫn cố chịu đựng.
Trì Ngộ nghĩ thầm, đúng là chị, vậy mà vẫn có thể nhẫn nại được.
Cuối cùng cũng về đến biệt thự Trì gia, khi quản gia Trần vừa mở cửa, Nhiễm Cấm lập tức xuống xe, ôm chặt con sư tử đá nhỏ bên bậc thềm mà nôn khan.
Quản gia Trần lo lắng nói: "Có phải là Nhiễm tiểu thư uống nhiều rượu lắm không? Để tôi tìm người lại đỡ cô ấy."
"Không cần." Một tay Trì Ngộ giữ lấy cánh tay Nhiễm Cấm, ngăn cho nàng không trượt xuống, ánh mắt không dời khỏi người nàng, "Ông cứ dừng xe ở đây đi."
"Vâng." Quản gia Trần rời đi.
Trì Ngộ thấy nàng nôn nửa ngày mà không ra được gì, biết như thế này còn khó chịu hơn nhiều so với nôn ra hết.
"Nếu không nôn được thì vào đi." Trì Ngộ lạnh lùng kéo nàng lên, đưa vào trong nhà.
Nhiễm Cấm mơ màng không thể tự mình bước đi, chỉ có thể dựa vào người Trì Ngộ.
Trì Ngộ dìu nàng đi được vài bước, đến bên cạnh ghế sô pha liền ném nàng lên đó.
Nhiễm Cấm nửa nằm nửa ngồi nhắm chặt mắt, từ từ đổ người về phía tay vịn, cuộn mình lên đó, nằm nghiêng trên sô pha, cố gắng chịu đựng cảm giác trời đất quay cuồng và cơn buồn nôn trong bụng.
Vì tư thế như vậy, điện thoại nàng trượt ra khỏi túi quần, rơi xuống thảm.
Trì Ngộ nhặt di động của nàng lên.
"A, nhị tiểu thư?" Dì Tô nghe thấy tiếng động đi ra, ánh mắt chuyển từ Trì Ngộ lạnh lùng sang Nhiễm Cấm đang co ro trên sô pha, không biết đã xảy ra chuyện gì, "Nhiễm tiểu thư cũng ở đây?"
"Dì Tô, đi ngủ sớm một chút đi." Trì Ngộ cười ngọt ngào với dì Tô, "Nói mấy dì kia cũng nghỉ ngơi đi."
Dì Tô tinh ý nhận ra nụ cười chứa dao của Trì Ngộ, bà sợ hãi đáp lại một câu: "Nhị tiểu thư hai người cũng nghỉ sớm một chút", sau đó lập tức rời đi và nói với những người làm khác nhanh chóng về phòng, đừng chạy lung tung.
Trong phòng khách trống trải của biệt thự, chỉ còn lại Trì Ngộ cùng Nhiễm Cấm.
Trì Ngộ cầm di động của Nhiễm Cấm lên, nhấn vào nút bên cạnh, màn hình bật sáng, tất cả đều là thông báo từ các ứng dụng thương nghiệp khác nhau và hàng đống lời nhắc WeChat.
Nhưng do màn hình bị khóa nên không xem được nội dung cụ thể.
Trì Ngộ mặt không cảm xúc nhập vào sinh nhật của chị gái, mật mã sai.
Như dự đoán.
Cô ngồi xuống trước sô pha, vỗ vỗ mặt Nhiễm Cấm.
"Nhiễm Cấm."
Nhiễm Cấm khó khăn mở mắt ra, ánh mắt trống rỗng không có tiêu cự, sau đó nhanh chóng nhắm lại.
Xem ra ngủ rất sâu, vậy là ổn.
Trì Ngộ lay bả vai nàng, gọi lần nữa.
Nàng lại lần nữa mở to mắt, điện thoại di động được mở khoá thành công.
Nhiễm Cấm không còn nhận thức được, một