Không ngờ Trì Ngộ lại ép hỏi chuyện giữa Trì Lý và Nhiễm Cấm, Lộ Tư Kình sửng sốt giây lát, sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại.
"Làm sao tôi biết chuyện giữa cậu ấy và chị cô chứ?"
Trì Ngộ tiến tới gần cô, ánh mắt còn sáng hơn mắt sói: "Hôm đó trong lối thoát hiểm ở trung tâm thương mại, mỗi câu mỗi chữ cô nói tôi đều nhớ rõ.
Cô nói, việc của Nhiễm Cấm cô không có tư cách nói thay cho chị ấy, nhưng cô biết chị ấy đi đến được hôm nay không phải là chuyện dễ dàng.
Cô còn nói chị ấy có trách nhiệm của mình, cô nói nhiều sẽ chỉ gây thêm trở ngại cho chị ấy."
Lộ Tư Kình: "......"
Đây là cái trí nhớ chó má gì vậy, cô ta còn lặp lại y chang.
"Cô có nghĩ rằng nếu không nói cho tôi biết, chị ấy có thể bị mắc kẹt trong tình huống còn nguy hiểm hơn không?"
Trì Ngộ cố gắng đè thấp giọng mình, nhưng cái thế giới câm lặng hoang đường này, cùng cảm giác phẫn nộ sắp bức điên cô mất rồi.
Nếu đổi ngược là trước kia, Trì Ngộ dám la lối như vậy thì đã sớm bị Lộ Tư Kình cho biết đạo lý sức mạnh của nắm đấm rồi.
Nhưng vào giờ phút này, cô hoàn toàn không còn ý chí chiến đấu.
Tạm thời, cô đang đứng về phía Trì Ngộ.
"Nhóc con, cô đừng vội kích động." Lộ Tư Kình khuyên nhủ, "Giọng cũng khàn thành như vậy, đừng nói nữa, nghe tôi nói đã."
Trì Ngộ hoàn toàn không nhận ra giọng mình khàn đến mức sắp khạc ra máu.
Khi bắt đầu xem video của Hồng Dĩ Linh, thần kinh của cô luôn trong trạng thái căng thẳng, chỉ mới uống một chút nước, cũng chưa ăn cơm.
Sáng nay, ngay từ lúc vừa mới đặt chân đến thành phố Y cô đã không ngừng bôn ba, thể lực đã sớm bị vắt kiệt.
Bây giờ còn đứng được ở đây hoàn toàn là nhờ ý chí chống đỡ.
"Quả thật tôi vô tình biết được vài chuyện, cũng là vì chuyện đó mà tôi và Tiểu Cấm mới lần nữa liên hệ với nhau, hơn nữa còn dần trở thành bạn bè.
Đúng, chỉ là bạn bè.
Trong suy nghĩ của tôi, cái gọi là bạn thân, là tri kỷ, ít nhất cần phải thật lòng với nhau, không giấu giếm.
Tôi rất muốn trở thành tri kỷ của cậu ấy, trở thành người mà cậu ấy có thể chia sẻ tất cả, nhưng tôi cũng biết cậu ấy có chuyện khó xử, cũng như những chuyện không thể nói ra.
Thế nên, ngay cả khi tôi lo lắng hay tức giận vì những hành động của cậu ấy thì tôi cũng chưa từng ép buộc cậu ấy nói với tôi bất cứ điều gì.
Đó là bí mật của cậu ấy, tôi đã đồng ý sẽ không nói với ai, muốn tuân thủ lời hứa thì tôi không thể để lộ ra một từ nửa chữ.
Nếu không thể thực hiện lời hứa của tôi đối với cậu ấy, tôi có còn là người không?"
Trì Ngộ yên lặng lắng nghe, nghe xong cô không hỏi thêm câu nào nữa, chỉ nói: "Dù cho chị ấy bị giam cầm bởi sự hận thù mà cô không biết, cả đời không thể buông xuống, không cách nào có được hạnh phúc, cô cũng muốn tiếp tục giữ lấy lời hứa chó má ấy sao?"
Không thể không nói, Trì Ngộ vĩnh viễn luôn có bản lĩnh khiến Lộ Tư Kình nổi điên.
Lộ Tư Kình nhịn rồi lại nhịn, mới không thật sự nổi sát tâm.
"Tôi hiểu rồi." Trì Ngộ không còn gì để nói với cô, mở cửa thoát hiểm, chuẩn bị bỏ đi.
"Trì Ngộ." Lộ Tư Kình gọi cô lại.
"Hiện tại Nhiễm Cấm, đối với cô là gì?"
Lúc Lộ Tư Kình hỏi câu này, cảm thấy bản thân giống như Táo quân quét sân*, xen vào chuyện của người khác.
(*Táo quân quét sân: thành ngữ chỉ người tọc mạch, nhiều chuyện.)
Nhưng cô bị mắc kẹt ở giữa, cả hai đầu đều khó xử.
Ngoại trừ nói vài câu thật lòng với tâm can bảo bối khiến Nhiễm Cấm ngày nhớ đêm thương này, thì cô còn có thể làm được gì đây?
Trì Ngộ quay đầu lại, một tia sáng từ hành lang chiếu vào, đúng lúc rọi lên khuôn mặt cô, càng làm cho khuôn mặt trẻ trung của cô tăng thêm sự kích động.
"Chị ấy là gì đối với tôi à?" Trì Ngộ nghiến răng nói, "Câu trả lời này tôi sẽ tự nói với chị ấy, không phiền cảnh sát Lộ lo lắng."
Lộ Tư Kình: "......"
Có thể thấy, Trì Ngộ hiện tại chính là thùng thuốc nổ, đi đến đâu nổ tan xác pháo đến đó.
Cứ tưởng cô sẽ dùng sức đóng cửa, không ngờ sau khi cô ra ngoài, cánh cửa chỉ bị cô kéo nhẹ, tiếp theo là một tiếng động nhỏ, không khiến Tề Đồng ở phòng bệnh đối diện bị doạ mất hồn.
Xem ra tên vô lại này tuy tức giận những vẫn còn lý trí.
Nhưng thật ra Lộ Tư Kình lại sắp mất đi lý trí.
Trì Ngộ bước đến cửa sổ nhỏ cuối hành lang, nhìn vào màn đêm u ám, không biết cất giấu trong đó bao nhiêu thứ bẩn thỉu, tay nắm chặt điện thoại.
Trên màn hình di động là đoạn đối thoại WeChat giữa cô và Nhiễm Cấm.
Cô ngắm đi ngắm lại chân dung Nhiễm Cấm, đọc lại từng dòng tin quan tâm hỏi han mà Nhiễm Cấm gửi cho cô.
Làm thế nào mà Nhiễm Cấm có thể chịu đựng những chuyện này?
Tại sao Nhiễm Cấm lại muốn chịu đựng mọi chuyện như vậy chứ?
Chị hai đối xử với chị như vậy mà chị vẫn đeo chiếc đồng hồ chị ấy đưa, hoàn thành sự giao phó lúc lâm chung của chị hai, che giấu nhiều chuyện như vậy, một mình phải gánh vác bao nhiêu thứ.
Bất luận người khác đối xử với chị như thế nào, vu khống hãm hại chị ra sao, chị vẫn im lặng bước đi trong cô độc, người đầy thương tích.
Nhiễm Cấm à......!
Trì Ngộ gọi tên nàng, giờ phút này, ngay cả việc gọi ra cái tên quen thuộc cũng mang đến cho cô nỗi đau xé lòng.
Trong tay rung lên, có tin nhắn mới, Nhiễm Cấm giống như nhận ra cảm xúc của cô nên đã gửi tới một tin nhắn WeChat.
【 Chị ăn cơm xong rồi.
Tiểu Ngộ, đêm nay trời mưa, nhớ về nhà sớm chút nha.
】
Chóp mũi chua xót đẩy nước mắt tràn ra, tầm mắt nhất thời mơ hồ.
Trì Ngộ siết chặt di động, khó lòng trả lời ngay lúc này.
Mà người gửi tin nhắn cho cô, đang đứng ở phía sau vách tường phía cầu thang tối, nơi cô không thể nhìn thấy.
Nhiễm Cấm đứng trong góc khuất này, tình cờ có thể nhìn thấy một phần bóng lưng của Trì Ngộ.
Di động hắt sáng lên đôi mắt u buồn của nàng.
Trì Ngộ lặng lẽ lấy mu bàn tay lau nước mắt, trả lời Nhiễm Cấm.
【 Em sẽ về nhanh thôi, chị đừng lo.
】
Điện thoại đang bật chế độ im lặng của Nhiễm Cấm nhanh chóng nhận được tin này.
Câu trả lời ngoan ngoãn của Trì Ngộ làm Nhiễm Cấm đọc đi đọc lại.
Khi Nhiễm Cấm đang đọc lại lần thứ ba, Trì Ngộ gửi một tin khác.
【 Đau không? 】
Hai chữ này trong nháy mắt rót vào tim Nhiễm Cấm.
Con thú một mình liếm láp vết thương sẽ không thấy đau, vì nó đã tê dại rồi.
Nhưng một khi có người hỏi đến, miệng vết thương kia sẽ bất chợt nứt toác ra.
Ngón tay Nhiễm Cấm vuốt ve dòng chữ ngắn ngủi này, cảm nhận sự thấu hiểu không cần nói thành lời.
【 Đầu gối.
】
Vội vàng thêm vào hai chữ để che giấu.
Nhiễm Cấm bật cười.
【 Không đau.
】
Trì Ngộ nhận được hai từ đáp lại, cũng không tìm thấy sự cứu rỗi, cố khống chế nước mắt vẫn đang âm thầm trào ra.
Trì Ngộ đứng bên cửa sổ bao lâu, Nhiễm Cấm ở trong bóng tối cùng cô bấy lâu.
Trì Ngộ cố gắng khắc chế tâm tình, sau khi xác nhận mặt mũi mình đã sạch sẽ mới quay lại phòng bệnh của Tề Đồng.
Cùng lúc đó, Nhiễm Cấm nhận được cuộc gọi từ Lộ Tư Kình.
......!
"Cậu thế nào rồi, thèm ăn gì không? Để mình gọi cơm cho cậu." Lúc Trì Ngộ bước vào thì Tề Đồng đang nằm trên giường xem di động.
"Đói!" Lúc nói chuyện, ánh mắt Tề Đồng cũng không rời màn hình điện thoại, "Chị Ngộ mua gì thì em ăn đó! Cảnh sát Lộ, chị muốn ăn gì?"
Nghe Tề Đồng hỏi, Trì Ngộ mới phát hiện Lộ Tư Kình đang cầm điện thoại, đứng bên cửa sổ sau lưng cô.
"Tôi không ăn." Lộ Tư Kình cúp điện thoại, sau khi khoá màn hình tức giận liếc Trì Ngộ một cái.
Lúc này tâm trạng Trì Ngộ đã ổn định, không còn nổi giận đùng đùng như lúc nãy.
Cô không thích Lộ Tư Kình, nhưng cũng biết