Câu lạc bộ Hoa Mộc Lan hôm nay đặc biệt vắng lặng, lúc này chỉ có ba người ở giữa đại sảnh luôn ồn ào náo nhiệt vào ngày thường.
Hai người ngồi trên sô pha, trong khi Nhiễm Cấm đứng một mình trước màn hình theo dõi trên tầng hai.
Máy chiếu không biết mệt mỏi phát đến bộ phim thứ ba, Chu Vũ ngồi sóng vai bên cạnh một phụ nữ.
Người phụ nữ kia ngáp dài một cái, khuôn mặt trẻ đẹp thậm chí không chút biến dạng vì biểu cảm quá mức buông lơi này, hai mắt đẫm lệ, lại càng lộ ra vẻ nhu nhược động lòng người.
Cô như không xương dựa sát vào người Chu Vũ, ôm lấy cánh tay anh ta, nhẹ giọng nói: "Phải xem hết bộ phim này nữa sao?"
Chu Vũ vuốt ve khuôn mặt cô, vỗ về: "Ngoan, xem đi, kiên nhẫn một chút."
Bộ phim thực sự rất hay.
Đây là một phim bom tấn chủ đề khoa học viễn tưởng, kể về thảm họa "Tận thế" do sinh vật ở những hành tinh khác mang đến cho nhân loại sau khi chúng xuống trái đất.
Nữ chính là Uông Hân Nghi, một diễn viên kỳ cựu của nền điện ảnh trong nước.
Uông Hân Nghi là đại thụ trên ảnh đàn, trong bốn mươi năm đóng phim, cô gần như đã giành được tất cả các giải thưởng lớn nhỏ, độ hot và sự nổi tiếng chưa bao giờ giảm sút.
Dù vậy, cô cũng chưa từng thả lỏng bản thân, luôn tự thực hiện tất cả cảnh diễn của mình, trong ngành có danh hiệu là "Cô ba liều mạng".
Trong phim, Uông Hân Nghi là niềm hy vọng cuối cùng của nhân loại, cô mặc bộ quần áo da bó sát, cầm hai thanh kiếm sắc bén, một mình thâm nhập vào căn cứ của người ngoài hành tinh, điên cuồng chém giết, cảnh quay này được ca ngợi là một trong những thước phim kinh điển trong lịch sử điện ảnh.
Sở dĩ có thể làm người ta nhớ mãi không quên như vậy, ngoại trừ màn chém giết làm chấn động lòng người, còn có bộ quần áo bó sát làm lộ ra vóc người đáng kiêu hãnh của cô, sát thương gây ra khiến người ta hộc máu, bất luận là nam hay nữ đều say mê đắm đuối.
Lúc này, Uông Hân Nghi xinh đẹp độc ác đang dựa vào vai Chu Vũ, cố giữ mình tỉnh táo, cẩn thận suy ngẫm về kiệt tác của mình.
Sau khi Chu Vũ giải thích cho cô, anh ta nhìn lên lầu, thấy Nhiễm Cấm vẫn đứng nơi đó, không biết đang xem gì trong màn hình camera giám sát.
"Nhiễm tổng." Chu Vũ gọi to người trên lầu, "Ngài không nghỉ ngơi sao? Có muốn xuống đây ngồi một lát không?"
Nhiễm Cấm nghiêm túc nhìn vào bức tường giám sát, như không nghe thấy anh.
Các màn hình dày đặc trên tường có thể giám sát tất cả mọi ngóc ngách của Câu lạc bộ.
Nàng chỉ nhìn một màn hình, lặp đi lặp lại.
Quả nhiên Trì Ngộ đã tới, còn leo tường.
Khi cô trèo qua đám cọc nhọn, mặc dù động tác nhẹ nhàng nhanh nhẹn, nhưng vẫn khiến Nhiễm Cấm thấy hãi hùng.
Cảm giác khẩn trương lo lắng này, giống hệt như lần trước trơ mắt nhìn Trì Ngộ mạo hiểm vì Hồng Dĩ Linh.
Nhiễm Cấm thở gấp mấy lần, lòng bàn tay đầy mồ hôi.
Đến khi suy nghĩ của nàng quay trở lại, thấy Trì Ngộ đang nhìn vào camera.
Hai người nhìn nhau như thể xuyên cả thời không.
Em ấy biết mình sẽ xem video theo dõi.
Trong ánh mắt Trì Ngộ luôn hiện lên nét kiên định đầy cuốn hút.
Khi Chu Vũ gọi nàng lần thứ ba thì nàng mới từ trên lầu bước xuống.
"Chị Nhiễm!" Uông Hân Nghi nhảy khỏi sô pha, thân thiết ôm cánh tay Nhiễm Cấm, so vai nói, "Em hơi sợ......"
Nhiễm Cấm không cảm xúc, lặng lẽ lấy tay cô ra khỏi người mình, thẳng thừng nói: "Ngày mai quay phim tôi sẽ đến thăm, cô chỉ cần yên tâm làm cho tốt là được."
"Thật à, vậy thì tốt quá, có chị Nhiễm thì em không sợ gì hết!"
Nhiễm Cấm dặn dò cô: "Ở ngoài đừng gọi tôi như vậy."
"Vậy......!phải gọi là gì?"
Chu Vũ nhắc nhở: "Nhiễm tổng, Tiểu Nhiễm hoặc là Nhiễm tiểu thư đều được."
Uông Hân Nghi cười hì hì: "Biết rồi! Vậy thì em sẽ gọi là Nhiễm tiểu thư."
Uông Hân Nghi hi hi ha ha không ngừng, còn sắc mặt Nhiễm Cấm thì ngày càng tối đi.
"Tôi hy vọng cô có thể hiểu rõ đây không phải là trò chơi, Uông tiểu thư." Giọng nói của Nhiễm Cấm lạnh đến mức có thể khiến người ta đóng băng, "Nếu như cô cảm thấy mình không làm được, tôi có thể gọi người tiễn cô đi ngay bây giờ."
"Tiễn đi......!Đưa đến chỗ nào?" Uông Hân Nghi sợ hãi, giống như động vật ăn cỏ bị trở thành mục tiêu của hổ báo.
"Đến tận cùng thế giới, một nơi không có người sinh sống, cũng sẽ không gặp lại ai nữa."
Khó có thể nghe ra được cảm xúc trong lời nói của Nhiễm Cấm, nhưng chỉ riêng hàm ý tàn nhẫn kia cũng đủ khiến Uông Hân Nghi cảm thấy áp lực, không thể cười nổi.
Chu Vũ thấy Uông Hân Nghi nắm chặt góc áo cứng đờ tại chỗ, bước lên hoà giải: "Aizzz, Nhiễm tổng, ngài so đo với cô ấy làm gì.
Cũng vì lâu rồi cô ấy không được gặp tôi nên mới nhất thời vui vẻ như vậy, cô ấy rất thông minh, lại có chúng ta trông chừng, chắc chắn sẽ không làm hỏng việc."
Nhiễm Cấm không đề tài này nữa, hỏi Chu Vũ: "Tiến độ dự án Công viên dưới nước của anh quá chậm, tôi tự mình làm còn có tốc độ nhanh hơn."
Chu Vũ lập tức nói: "Đúng vậy đúng vậy, dạo gần đây không phải vì tôi luôn bận rộn chuyện của Hân Nghi sao, thật sự không có cách nào phân thân ra được.
Tôi đã phái thêm hai đội kỹ thuật đến khu vực biển V, chắc chắn việc tìm kiếm ở vùng biển này sẽ nhanh chóng kết thúc.
"Ừm." Nhiễm Cấm nói, "Vất vả cho anh."
"Vậy......! Nhiễm tổng, tại sao ngài lại phải tìm kiếm toàn bộ vùng biển V? Đối với chuyện này tôi thật sự tò mò." Chu Vũ nhỏ giọng hỏi, "Có liên quan trực tiếp đến kế hoạch của chúng ta sao?"
Nhiễm Cấm khoác áo vào người, cầm túi xách lên nói: "Vùng biển V là nơi giải quyết hậu quả của Sinh học Minh Bằng tốt nhất."
"À......" Chu Vũ ngầm hiểu, "Hoá ra là bãi rác của Sinh học Minh Bằng, hiểu rồi."
Nhiễm Cấm nghe được hai từ "Bãi rác" này, trong mắt xẹt qua một tia chán ghét rõ ràng.
Nàng đi tới cửa, mở khoá màn hình điện tử bằng mống mắt, giao diện đối thoại ảo hiện lên song song trước mặt nàng.
Nhiễm Cấm hỏi: "Em ấy đi rồi à?"
Ngay sau đó có tiếng trả lời của nhân viên an ninh: "Xe của nhị tiểu thư đã lái đi, xác định cô ấy đã đi khỏi."
Nhiễm Cấm gạt tay ra ngoài, giao diện đối thoại được đóng lại.
Khi đi đến bên cạnh xe của mình, vô tình nhìn thấy xe của Uông Hân Nghi.
Tấm vải che biển số không biết đã rớt ra từ khi nào.
Nhiễm Cấm nhớ lại cảnh quay trong video giám sát vừa rồi.
Vì vấn đề góc độ nên không quay được cảnh Trì Ngộ đối diện với nhân viên bảo vệ, chỉ có thể thấy được cô đá vào xe của Uông Hân Nghi một cách tức giận.
Chẳng trách khi nhìn thấy cảnh này trước đó, Nhiễm Cấm luôn cảm thấy là lạ.
Quả nhiên......!
Cú đá kia của Trì Ngộ là vì muốn nhìn biển số xe của Uông Hân Nghi.
Biển số xe bị nhìn thấy, vậy nghĩa là danh tính của Uông