Nhiễm Cấm đã chặn cô.
Trì Ngộ ngỡ ngàng nhìn màn hình điện thoại, click lên ảnh đại diện, vào trang cá nhân của nàng.
Không nhìn thấy nội dung.
Trên trang cá nhân của Nhiễm Cấm chỉ có một màu trắng, nội dung bên trong cũng biến thành trắng tinh.
Cô thẫn thờ nhìn vào sự trống rỗng này hồi lâu, sau đó đè điện thoại lên ngực mình.
Máy bay đưa cô băng qua Thái Bình Dương.
Nỗi đau không cách nào dứt ra, theo cô từ độ cao hơn 10.000 mét trở lại mặt đất.
Khi đến thành phố A, vệ sĩ được thuê đã đợi Trì Ngộ được một lúc.
Trì Ngộ đã liên hệ với người giúp cô điều tra thân thế của Lộ Lộ, đối phương cho cô biết địa chỉ bệnh viện Nại Nại được sinh ra, họ dự định sẽ gặp nhau ở đó.
Trì Ngộ và vệ sĩ đi đến bãi đậu xe, vì luôn trong trạng thái vội vã, cộng thêm đã lâu chưa được nghỉ ngơi, Trì Ngộ hơi thất thần.
Khi vệ sĩ đang giúp cô xếp đặt hành lý thì đột nhiên có người va mạnh vào người cô, suýt chút nữa làm cô té ngã.
Vệ sĩ lập tức đẩy người kia ra, hai người họ có một màn chào hỏi khá kịch liệt.
Trì Ngộ không muốn làm lớn chuyện, lãng phí thời gian, giục vệ sĩ nhanh chóng lên xe.
Vừa lên xe Trì Ngộ đã chìm vào mê man, trong mơ cô vẫn luôn nghe thấy tiếng động cơ trực thăng, không biết đã ngủ bao lâu, giấc ngủ cũng nặng nề.
Khi đến bệnh viện cô được đánh thức, Trì Ngộ vuốt mặt, xốc dậy tinh thần, nhanh chóng bước vào bệnh viện.
Người giúp Trì Ngộ điều tra là một Hoa Kiều họ Ông, anh ta nói tiếng phổ thông không lưu loát lắm.
Nhất quán với những gì anh ta đã nói trước đó, bệnh viện này là bệnh viện tư nhân trực thuộc Tập đoàn Trì thị.
Trước nay, Trì Ngộ chưa từng biết Tập đoàn Trì thị có một bệnh viện tư lớn như vậy ở thành phố A.
Bệnh viện tư có thể làm được rất nhiều việc, đặc biệt là ở thành phố A, đúng là như cá gặp nước.
Trì Ngộ đã có được hồ sơ khai sinh của Nại Nại, thật sự chỉ có thông tin của Trì Lý.
Nhìn vào tấm ảnh thẻ của chị gái, nghĩ đến một loạt những chuyện mới phát hiện gần đây, Trì Ngộ cảm thấy khuôn mặt của chị gái mình xa lạ đến khó hiểu.
Giống như Lộ Tư Kình đã nói, có lẽ cô chưa bao giờ thật sự hiểu được chị gái.
Mà chị cô, cũng luôn cố tình che giấu những điều chị ấy đang làm.
Trì Ngộ có thể thông cảm cho chị gái, động cơ ban đầu của chị chắc chắn là vì không muốn làm Trì Ngộ phiền muộn.
Hận cũ, thù mới, công nghệ sinh học khiến người ta bất an......!
Trì Ngộ lớn lên vô ưu vô lo dưới sự che chở của chị gái, mãi cho đến khi chị gái đột ngột qua đời, cô mới bị cuốn vào vòng xoáy này.
Hai người trò chuyện rất lâu trong phòng VIP yên tĩnh.
Ông tiên sinh nói rằng trong thời gian này, anh ta đã kiểm tra tất cả các ngân hàng t*ng trùng, nhưng không có dấu vết của cha đứa trẻ.
Vì vậy, anh ta đã chuyển hướng suy nghĩ, có thể đứa bé này được nhận nuôi, nhưng quái lạ là hồ sơ của cô bé cũng không có trong trại trẻ mồ côi.
"Không phải nhận nuôi." Trì Ngộ trầm giọng nói.
"À, đúng rồi, sau này tôi nhìn thấy ảnh chụp của cô Trì, rất giống với cô bé này, nếu nhận nuôi mà có được duyên phận thế này thì thật hiếm thấy."
Trì Ngộ hỏi anh ta: "Lúc Nại Nại được sinh ra có để lại gì không? Tóc máu linh tinh gì đó, có thể dùng làm xét nghiệm ADN."
"Cái này......!Hình như không có."
"Vậy à."
Đành phải đích thân đi tìm Nại Nại.
Trì Ngộ vẫn nhớ địa chỉ nơi ở của Nại Nại, lần trước chính là cô lái xe đưa Nhiễm Cấm đi.
Trước khi đi, suy nghĩ của cô thoáng mông lung.
Mình có thật sự muốn biết chuyện này không?
Nếu kết quả kiểm tra ADN của Nại Nại và chị hai hoàn toàn giống nhau, thì.......!
Cô phải đối mặt với Nại Nại như thế nào? Tương lai Nại Nại phải làm sao? Thế giới này có thể dung nạp con bé không?
Cô đã từng gặp Nại Nại, còn có mấy ngày ở bên cô bé, đó là một cô gái nhỏ tinh tế, biết khóc biết cười.
Là một người sống sờ sờ.
Trì Ngộ vắt tay lên trán.
Cô không thể hành động tuỳ tiện.
Khi Trì Ngộ đang suy nghĩ thì nghe có ai đó nhắc đến tên "Naomi" ngoài hành lang.
Đây là tên tiếng Anh của Trì Ngộ, ở nước ngoài mấy năm nay cũng đã tạo thành thói quen nhạy cảm với tên tiếng Anh của mình.
Lại còn không ngừng đề cập đến, tựa như đang thảo luận vấn đề gì đó.
Trì Ngộ bước vào hành lang thì thấy có bốn người đàn ông mặc đồng phục đang nói về việc chuyển viện cho "Naomi" với y tá trưởng phụ trách khu phòng bệnh VIP.
Y tá trưởng càng nghe càng khó hiểu, đôi mắt to tròn mở lớn, có vẻ như không biết Naomi là ai.
Đối phương lấy di động đưa ảnh chụp tới cho cô ấy xem, nói rằng đó là một bệnh nhân bị tai nạn ô tô được đưa đến hôm nay.
Bất kỳ ai cũng luôn nhạy cảm với hình ảnh của mình, dù cho bức ảnh kia chỉ chiếm một phần ba màn hình di động, Trì Ngộ vẫn có thể nhận ra đó chính là mình.
Y tá trưởng nhìn ảnh chụp, tất nhiên cũng nhận ra đây là Trì Ngộ, là Chủ tịch mới nhậm chức trong truyền thuyết vừa chạy đến đây.
Viện trưởng còn đích thân dặn dò cô ấy phải quan tâm đến Chủ tịch và hỗ trợ hết mình.
.
Đam Mỹ Sắc
Y tá trưởng theo bản năng nhìn về hướng phòng bệnh của Trì Ngộ, lập tức nhận ra Trì Ngộ đã đứng sau cô ấy.
Hai đám người nhìn nhau chằm chằm, Trì Ngộ nhận ra có gì đó bất ổn, hỏi bằng tiếng Anh: "Có chuyện gì vậy?"
Bốn người kia nhìn vào cô gái dường như chính là người có tên "Naomi" trong ảnh, thấy cô vẫn bình thường, không có vẻ gì là bị thương, tất nhiên cũng không cần chuyển viện.
Người đàn ông cao lớn đang cầm ảnh của Trì Ngộ nhìn chằm chằm vào cô, sau đó quay đầu lại, nhỏ giọng nói vài câu với những người chung nhóm.
Trì Ngộ thính tai, nghe bọn họ nói "Có vẻ như là một sự nhầm lẫn".
Nhầm lẫn? Là ý gì?
Trì Ngộ còn đang nghi hoặc khó hiểu thì phía cuối hành lang truyền đến giọng nói của một người đàn ông, dùng tiếng Anh gọi to: "Nelson tiên sinh!"
Người đàn ông cao lớn và ba người phía sau đồng loạt quay đầu lại.
Vừa quay người, từ khoảng cách được nới ra giữa họ, Trì Ngộ nhìn thấy Nại Nại đang bị A Khoan giữ chặt.
Mắt Nại Nại ngấn lệ, hiện lên sự sợ hãi, tay cô bé đang dùng hết sức đẩy A Khoan.
A Khoan không hề để ý đến sức mạnh của một đứa bé ba tuổi, bước nhanh lại đây.
Nhưng khi anh ta nhìn thấy Trì Ngộ đứng phía sau đám người kia, bước chân vội vã chợt dừng đột ngột, cơ thể theo quán tính nhào về trước, suýt tí nữa làm Nại Nại té ngã.
A Khoan tràn đầy kinh ngạc, còn Trì Ngộ thì vô cùng khó hiểu, những người có mặt trong hành lang đều nhận ra câu chuyện này đang bất ngờ chuyển hướng.
Nại Nại vừa nhìn thấy Trì Ngộ, cảm xúc vẫn luôn cố nén chợt vỡ oà, nước mắt rớt xuống như mưa.
Trì Ngộ vốn định đích thân đến đón Nại Nại, không ngờ A Khoan lại chủ động đưa đến đây.
Tại sao?
Bất kể là vì nguyên nhân gì, Trì Ngộ hiểu rằng giờ phút này phải giữ Nại Nại lại.
Cô bước tới, mạnh mẽ ôm Nại Nại vào lòng, phát hiện cơ thể Nại Nại đang run rẩy không thể kiểm soát.
Nại Nại thật sự sợ hãi.
Nại Nại vòng lấy cổ Trì Ngộ, chôn mặt trong hõm vai cô, không dám nhìn A Khoan.
"Dì út......" Nại Nại nức nở nghẹn ngào, thân hình nhỏ bé làm Trì Ngộ nhớ tới cảm thụ khi lần đầu tiên ôm Nại Nại trong tay.
"Không sao, có dì út ở đây." Nghĩ đến quan hệ giữa Nại Nại và chị gái mình có lẽ còn hơn cả mức "Mẹ con", Trì Ngộ cảm thấy khá bối rối khi tự xưng hai tiếng "Dì út"này.
Cũng vì thân phận của Nại Nại, Trì Ngộ càng không thể bỏ mặc cho cô bé khóc vì bị người khác bắt nạt.
"A Khoan." Trì Ngộ ôm chắc Nại Nại, khi gọi đến A Khoan, giọng cô lạnh lẽo hơn nhiều: "Tại sao anh lại đưa Nại Nại đến đây?"
Lúc này A Khoan đang thì thầm với nhóm người Nelson, nghe Trì Ngộ hỏi chuyện cũng không lập tức trả lời câu hỏi của cô.
Trên thực tế, anh ta cũng không có nghĩa vụ phải trả lời vấn đề của Trì Ngộ.
Nelson mang theo người rời đi, y tá trưởng buông tay nhún vai, không thể hiểu được.
A Khoan đi tới trước mặt Trì Ngộ, vệ sĩ của Trì Ngộ mang theo sắc mặt âm trầm đi theo sau, nếu người kia có hành động khác thường sẽ lập tức đẩy anh ta ra.
Trì Ngộ ôm Nại Nại chặt hơn, trong mắt A Khoan không nhìn thấy chút sợ hãi nào.
Đối diện với ánh mắt thù địch của Trì Ngộ, anh ta chỉ cười nói: "Nhị tiểu thư, có lẽ ngài không biết rằng