Đêm khuya.
Lộ Tư Kình cầm cơm hộp quay lại xe, đồng thời cũng mang mùi khói độc nhất vô nhị ở các quán ăn khuya theo về.
Tề Đồng đang dựa vào ghế mơ màng, nghe thấy tiếng động, khó khăn mở mắt ra, ngửi được mùi thơm, như hổ đói lập tức lao vào ngấu nghiến.
"Chậm một chút!" Lộ Tư Kình khinh bỉ nói, "Xem cô kìa, như 800 năm rồi không được ăn cơm vậy.
Cơ thể thì nhỏ xíu mà phải ăn phần của hai người, thức ăn đi đâu hết rồi? Cũng không mập ra, đúng là lãng phí lương thực."
Tề Đồng lùa một đũa cơm, sau khi nuốt xuống mới mở miệng: "Người trẻ tuổi bọn tôi luôn tinh lực tràn trề như vậy, bà thím không hiểu được đâu."
Sau nhiều ngày cùng nhau hành động, Tề Đồng đã phát hiện ra, Lộ Tư Kình tuy rằng nhìn rất hung dữ nhưng chỉ là giả vờ mà thôi, thật ra con người rất tốt, ít nhất thì cũng không ăn thịt người sống, rất có cảm giác an toàn.
Rốt cuộc thì hình cảnh vẫn là hình cảnh*, có rất nhiều phương pháp điều tra tội phạm, khiến Tề Đồng mở rộng tầm mắt.
(*Hình cảnh: Cảnh sát hình sự.)
Đi theo cảnh sát Lộ, sẽ không bao giờ đi nhầm lộ*.
(*Lộ (路): nghĩa là đường, giống như họ Lộ, ở đây tác giả chơi chữ.)
Lộ Tư Kình chỉ lớn hơn Tề Đồng bảy tuổi nghe thấy câu này, ngay cả hai từ "Bà thím" cũng dám phun ra, lập tức vứt hộp cơm lên bảng điều khiển: "Nhưng tôi thấy người tuổi trẻ như cô sống rất mệt mỏi."
Sau đó liền bóp gáy cô.
Nếu không phải bây giờ đang ngồi trong xe không có không gian, Lộ Tư Kình đã xem cô như phóc sốc mà xách đầu lên rồi.
Tề Đồng gào khóc: "Đừng nghịch, đừng nghịch mà, người ta đang nhìn chúng ta kìa! Đổ cơm bây giờ!"
Lộ Tư Kình: "Ha, cô gây chuyện xong không cho người ta xử lại à, cô là con cháu hoàng tộc đời nào mà có kim bài miễn tử vậy?"
Mấy hôm nay chống mắt lên theo dõi, đôi mắt của Lộ Tư Kình đã bắt đầu đau nhức.
Ban ngày vừa làm việc vừa truy tìm tung tích Nhiễm Cấm, đến tối còn phải chạy đến chỗ này "tăng ca" cùng Tề Đồng, lại còn làm công việc nhàm chán nhất, hiếm khi có dịp khi dễ Tề Đồng, đây là cơ hội tốt để thư giãn, không thể bỏ lỡ.
"Buông người ta ra! Chị mạnh tay quá đi, đau chết người ta luôn rồi nè!" Nước mắt Tề Đồng sắp trào ra, đột nhiên thấy mục tiêu xuống lầu, cô lập tức thì thào, "Ra rồi ra rồi! Mau thả tôi ra!"
Lộ Tư Kình cũng thấy người đàn ông kia xuất hiện, lập tức buông Tề Đồng, bỏ hết cơm hộp vào túi rồi cầm ống nhòm lên.
Tề Đồng vội đưa DSLR lên, chụp điên cuồng.
Một nửa số người trong phòng làm việc của Tề Đồng đang truy tìm tung tích của Nhiễm Cấm, những người khác, bao gồm cả bà chủ Tề Đồng vẫn luôn theo dõi quản lý cấp cao của Sinh học Minh Bằng.
Người Tề Đồng và Lộ Tư Kình đang theo dõi tên Đổng Thành, là CEO của Sinh học Minh Bằng.
Hành tung của anh ta thật sự có chút vấn đề.
Ban ngày anh ta đến công ty, buổi tối đúng giờ đến phòng tập gym, có vẻ như cuộc sống của anh ta rất quy luật, nhưng vẫn có một điểm khá kì lạ.
Sau khi ra khỏi phòng tập, anh ta luôn chạy một đoạn đường vòng để đến quán bar uống rượu.
Tề Đồng cùng Lộ Tư Kình bước vào theo, trong quán bar tối tăm, hai người vờ như đang tán tỉnh nhau, lặng lẽ quan sát Đổng Thành.
Hai người sờ mặt sờ cằm đối phương muốn trầy da tróc vảy, vậy mà không thấy Đổng Thành nói chuyện cùng bất cứ ai.
Từ đầu đến cuối, anh ta chỉ ngồi một mình, ủ rũ uống rượu.
Sau khi uống xong, anh ta tìm tài xế lái thay, về nhà.
Tề Đồng và Lộ Tư Kình một người xuất thân tầng lớp trung lưu, một người là công chức nhà nước, không thể hiểu được họ Đổng kia đang mưu tính chuyện gì.
Chỉ đơn giản là một ly say giải ngàn sầu?
Anh ta cũng không uống đến mức quá say.
Tâm hồn buôn chuyện của Tề Đồng dù sao cũng không có năng lực điều tra tội phạm.
Lộ Tư Kình phát hiện điểm đáng ngờ trước tiên.
"Mỗi lần anh ta chỉ gọi một ly nước, nhưng số tiền thanh toán lại khác nhau.
Có khi là hai chữ số, có khi là ba chữ số.
Đáng giận nhất phải kể đến tối qua, một ly nước chanh có giá đến 1781 tệ."
(1781 tệ khoảng 6,4 triệu.)
Tề Đồng sửa lại: "Cái đó không phải nước chanh......!là Martini, chanh chỉ dùng để trang trí thôi."
Uống rượu phải báo cáo lên trên, vì ngại phiền phức nên cảnh sát Lộ chưa bao giờ uống rượu: "......!Vậy thì cũng đắt quá!"
"Đúng là đắt thật." Tề Đồng suy đoán, "Có thể con số đó cũng không phải là số tiền cần thanh toán, mà là ám hiệu bọn họ đã quy định với nhau, quán bar này đúng là không đơn giản."
Kể từ đó, Tề Đồng cùng Lộ Tư Kình liền bắt đầu theo dõi Đổng Thành bất kể thời gian.
9h30 tối, Đổng Thành xuống lầu với thái độ khác thường, lái xe ra ngoài.
Lộ Tư Kình đặt ống nhòm xuống, lặng lẽ lái xe theo sau.
Chín giờ rưỡi, dòng xe cộ đã dần thưa thớt, rất dễ phát hiện xe bám theo nên Lộ Tư Kình lại càng cẩn thận.
Lộ Tư Kình đang tập trung lái xe thì di động vang lên.
"Cô nghe giúp tôi đi." Lộ Tư Kình ném điện thoại cho Tề Đồng.
Sau khi Tề Đồng nhận cuộc gọi, cô "Ừ, ừm" vài tiếng, cuối cùng nói câu "Tôi biết rồi, tôi sẽ báo lại với chị ấy", sau đó cúp điện thoại.
"Thế nào?"
"Đồng nghiệp của chị nói một người cung cấp tin họ Trương đã chết."
"Lão Trương chết rồi?" Lộ Tư Kình thấp thỏm, "Chết như thế nào?"
"Nói là, uống nhiều quá nên bất cẩn té cầu thang, đập đầu, chết ngay tại chỗ.
Cảnh sát đã đến, tạm thời không phát hiện ra vấn đề gì, còn đang chờ kết quả giải phẫu tử thi." Giọng nói Tề Đồng hơi run run, "Lão Trương này hẳn là người đang giúp chúng ta điều tra Hà Dật."
Hà Dật, người sáng lập của Sinh học Minh Bằng, là một nhà từ thiện nổi tiếng.
Cũng là đối tượng tình nghi gần đây của bọn họ.
Lão Trương này quan hệ rất rộng, trên cơ bản thì mọi thế lực hắc bạch trong thành phố này, chỉ cần ông ta ra mặt thì ít nhiều gì cũng sẽ nể mặt ông ta.
Mấy năm nay, ông ta đang dần tiếp nhận chuyện kinh doanh từ cha mình nên tiếng nói càng có trọng lượng.
Lộ Tư Kình đã cứu con gái của lão Trương khi mới được điều đến phân cục Nam Ngạn, vì vậy ông ta luôn ghi nhớ phần ân tình này, chỉ cần giúp được chuyện gì ông ta nhất định sẽ giúp.
Lão Trương còn chưa điều tra ra được bằng chứng quan trọng nào đã mất mạng.
Hai tay đang giữ vô lăng của Lộ Tư Kình dần bóp mạnh, hơi thở của cô trở nên nặng nề.
Tức giận.
Đồng thời cũng nhận thức được, càng tiếp cận sự thật lại càng có mùi nguy hiểm.
Nói lên rằng các cô đã đi đúng hướng.
Tề Đồng nhớ lại hai lần đại nạn không chết trước đó, cùng hình ảnh Hồng Dĩ Linh trừng mắt ngã vào vũng máu.
Lộ Tư Kình liếc mắt nhìn sang, thấy sắc mặt Tề Đồng trắng bệch, rõ ràng là đang sợ hãi.
Lộ Tư Kình nén xuống lửa giận, ổn định tâm trạng, đặt một tay lên mu bàn tay Tề Đồng.
Trước kia không biết, thì ra cảm xúc khi chạm vào tay con gái lại mềm mại, dịu dàng đến vậy.
"Đừng sợ." Lộ Tư Kình nói, "Có tôi ở đây, nhất định không để cô xảy ra chuyện gì đâu."
Tề Đồng không ngờ mặt quan tài cũng nói được tiếng người, quả thật trong khoảnh khắc đó, cô cảm thấy mình sẽ an toàn.
"Tôi, không sao......" Tề Đồng dùng mu bàn tay lau đi mồ hôi trên trán, "Vì chị Ngộ, bất chấp."
Lộ Tư Kình có chút khó hiểu, Tề Đồng nhát gan như vậy, lại có thể vì bạn bè mà không màng tính mạng bản thân.
Quan hệ giữa cô ta và Trì Ngộ tốt đến mức nào?
Suy nghĩ hơi trôi đi, Tề Đồng thấy xe của Đổng Thành đã ra khỏi cao tốc, lập tức nắm tay Lộ Tư Kình, nói: "Lộ tiểu thư, anh ta ra ngoài rồi!"
Lộ Tư Kình "Ừ" một tiếng rồi chậm rãi giảm tốc độ.
Đổng Thành vừa vững vàng lái xe vừa nói chuyện điện thoại: "Xin lỗi Nhiễm tổng, có chút việc đột xuất, có lẽ sẽ gặp cô trễ một chút."
Phía Nhiễm Cấm rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức không biết nàng đang ở đâu.
Nhiễm Cấm chỉ trả lời anh ta bằng một tiếng "Ừm" rồi cúp máy.
Đổng Thành cầm vô lăng bằng một tay, đôi mắt nheo lại nhìn vào kính chiếu hậu, ánh nhìn rơi vào chiếc xe đang thuần thục theo dõi phía sau, sau đó bấm vài cái vào bảng điều khiển, mở ra trình gọi điện thoại.
"Đổng tổng?"
"Xử lý ruồi bọ đi."
"Vâng."
Khi Đổng Thành đang ra lệnh cho thuộc hạ thì trong bóng tối, có một đôi mắt ở nơi xa xăm đang nhìn chăm chú vào chiếc xe đang chầm chậm di chuyển của anh ta.
......!
Mười giờ rưỡi tối, Lộ Tư Kình và Tề Đồng phát hiện Đổng Thành càng chạy càng xa, xe cộ trên đường cũng ngày càng ít đi.
Đèn chiếu sáng trên đoạn đường này rất thưa thớt, độ sáng cũng hạn chế.
Dường như đang bước vào một cảnh trong game kinh dị.
"Phía sau có người đang bám theo chúng ta." Tề Đồng hơi căng thẳng, liên tục nhìn ngang ngó dọc.
"Cô ngốc à." Lộ Tư Kình nói, "Đó là người Trì Ngộ thuê bảo vệ chúng ta."
"À ha......"
"Rất chuyên nghiệp, nhưng trên đường này không có nhiều xe, nếu tiếp tục đi theo sẽ dễ bị phát hiện.
Tôi có